"Nhưng mà dễ thương quá." Bạch Ngôn Lê bẽn lẽn, "Ta chỉ tò mò thôi."
Thương Phạt nghiến răng, tay căng véo ác.
"Đau đau đau." Bạch Ngôn Lê không dám chạy, chỉ có thể nhón chân xin tha.
Cừu vừa ăn cơm vừa xem trò vui, không hề ý thức mình mới chính là nguồn cơn, "Lần đầu tiên có người khen ta đáng yêu đấy."
Đại yêu như hắn, con người nào trông thấy mà chẳng xách dép chạy.
Đuôi? Đáng yêu?
Mặc dù cáu giận trong lòng nhưng trên mặt vẫn cười hì hì.
Thương Phạt vỗ vỗ hai má Bạch Ngôn Lê, hờ hững mở miệng nói một chữ, "Cút."
Không có gì căng thẳng, nhưng Tư Vĩ ngồi bên cạnh vẫn là người đầu tiên đứng dậy.
Đào Bão Bão lưu luyến không nỡ đi, đi được hai bước phải quay lại lấy một cặp bánh bao mới vừa lòng.
Cừu liếm môi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Ngôn Lê lắc đầu mấy cái cho đỡ nhức, hai có vỗ của của Thương Phạt không nhẹ chút nào, có phần giống như sỉ nhục, "Phu quân."
"Ta đang nghĩ." Thương Phạt nghiêm túc nói, "Gần đây ta đối xử với ngươi tốt quá rồi à?"
Càng lúc căng làm càn, được đà lấn tới, được đằng chân lân đằng đầu.
"Ta chỉ đơn giản là hiếu kỳ thôi." Thương Phạt thu tay về.
Bạch Ngôn Lê lại chủ động thân cận, kéo kéo cánh tay phải buông xuống của hắn, đặt nó lên mặt mình, ý nói hắn muốn véo thế nào cũng được, "Bởi vì trót thấy rồi, không nhịn được."
Đang ăn cơm bỗng nhiên thấy sáu cái đuôi chó xòe ra, mà nghĩ tới phu quân minh cũng là yêu quái, liệu có phải....
"Tò mò cái gì?" Thương Phạt chẳng lẽ không biến ra nổi sáu cái đuôi cho y xem.
"Tò mò về chân thân của phu quân?" Chắc cũng có đuôi, có tai, hay như những yêu quái phụ trách tuần tra đêm trong phủ, có cánh lớn sặc sỡ.
"Bạch Ngôn Lê." Thương Phạt từ từ bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói, "Con người có câu, tò mò chết mèo."
"Ta không hỏi nữa." Xem bầu không khí, có ngốc cũng biết mình phạm phải kiêng kị.
Bạch Ngôn Lê có chút thất vọng, nhưng nỗi bất an còn lớn hơn.
Y thành thật nói, "Xin lỗi."
"Đừng nên thăm dò chân thân của bất cứ yêu quái nào." Nếu phạm vào điểm ấy thì chết lúc nào không hay.
Thương Phạt hết hứng thú, chỉ cho y một lời nhắc nhở như thế rồi bỏ đi.
Bạch Ngôn Lê tái mặt, nhìn bóng lưng hắn, kính cẩn cúi đầu, "Vâng."
Giờ cơm sang nhanh chóng qua đi, Thương Phạt mở một cuộc họp mặt trước giờ ngọ.
Cừu thân làm khách nhưng chẳng có ý tứ né đi.
Nhưng lần này không như mọi khi, hắn vừa đặt chân vào cửa, Đan đã nửa cười nửa không chắn trước mặt.
Trừ gia chủ, trong này còn yêu khí của một vị đại yêu khác.
Cừu lần đầu gặp hắn ở khoảng cách gần, bèn tỉ mỉ quan sát.
"Nhìn đủ chưa?" Trang phục trên người Đan trước giờ đều màu mè sặc sỡ.
Trong phủ bỗng nhiên xuất hiện thêm một đại yêu, hắn thấy ngứa mắt hơn đề phòng.
Ai bảo đêm hôm khuya khoắt không mời mà tới, như một lời tuyên bố cho sự vô năng của đám gia thần.
Hắn mạnh nhất?
Cùng là đại yêu, Đan không chấp nhận điều này.
Có lẽ khả năng chiến đấu của đối phương mạnh hơn thật, nhưng bàn về năng lực trợ giúp thì hắn mới chiếm ưu thế.
Nhiệm vụ bây giờ không chỉ còn là xây dựng yêu phủ nữa, yêu quái muốn đến đầu quân thì phù hợp hay không mới là yếu tố quyết định
"Yêu lực của ngươi thật kỳ lạ." Không buồn che giấu, Cừu quan sát một hồi rồi nhận xét.
"Yêu lực của ngươi khiến ta khó chịu." Đan nhún vai một cái, thẳng thắn bày tỏ sự chán ghét với đối phương.
Cừu rất bình tĩnh đáp, "Ngươi đối xử với khách không lịch sự tí nào."
Định dùng phép tắc của yêu phủ uy hiếp mình đây, nhưng Đan không nao núng, vẫn đứng chắn trước cửa, "Là khách hay giặc, giờ còn khó nói lắm."
"Chắc là tại ta nên mới bị trách phạt đung không?" Cừu cười cười, ra vẻ nuối tiếc, "Nếu vậy thì thật xin lỗi."
"...." Đan suýt chút nữa không nhịn được, đầu ngón tay bốc ngọn lửa màu tím.
Hắn muốn thiêu chết cái tên ngứa mồm ngứa miệng này ngay tại chỗ.
"Xem ra ngươi không để ta vào rồi." Cừu nhún vai, bước sang bên cạnh.
Trong lúc bọn họ tranh cãi, đám yêu soái Thư Như lần lượt đến nơi.
Để tranh hỗn loạn, Cừu giơ tay tỏ ý đầu hàng, tranh đường cho họ.
"Ta không thích hắn." Thực lực giữa yêu soái kỳ và đại yêu chênh lệch khá lớn.
Thanh Canh không biết từ khi nào đã đi ra.
Nàng nhìn chằm chằm vị đại yêu đang rời đi kia, nhíu mày.
"Ta cũng không thích." Đan phụ họa một câu rồi chuyển đề tài, "Vào đi, gia chủ đang chờ.
...
Buổi họp đã chuẩn bị xong từ lâu nhưng Thương Phạt vẫn bình chân như vại, ngồi trong phòng uống trà.
Bạch Ngôn Lê đứng trước mặt hắn, im lặng hơn nửa ngày, thấy hắn mãi không chịu đứng dậy, y có chút nôn nóng, "Phu quân."
Thương Phạt rót cho minh thêm một chén, không buồn nhấc mắt lên.
"Phu quân vẫn còn giận ta sao?" Bạch Ngôn Lê lúng túng bất lực, "Mọi người đang chờ cả rồi."
Chuyện hồi sáng Thương Phạt đã quên mất tiêu rồi.
Vừa nhấp ngụm trà vào miệng, hắn đã phun ra, hờ hững giơ tay lên.
Bạch Ngôn Lê vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy thế bèn nhận lấy cốc.
Y tưởng Thương Phạt cuối cùng đã chịu đứng lai, chẳng ngờ vừa đặt cốc xuống, vị đại yêu đã trở minh, nằm quay mặt ra phía cửa sổ, không hề nhúc nhích.
"Người vẫn không định đi sao?" Có thể nói đây là buổi hội nghị chinh thức đầu tiên kể từ khi Đông phủ được thành lập, ai cũng biết là quan trọng nhường nào.
Nhưng sau khi triệu tập chúng yêu, Thương Phạt chẳng buồn để ý đến, cứ như đây không phải yêu phủ của hắn.
Bạch Ngôn Lê sốt ruột, nhìn ra ngoài sân, thấy vài yêu quái đến dáo dác ngó quanh.
Chắc hẳn bọn họ nhận lệnh tới, nhưng không dám thúc giục.
"Vội làm gì." Thấy Bạch Ngôn Lê lại chuẩn bị nói gì, Thương Phạt lười nhác lên tiếng, "Cứ chờ đi."
"Ngài đang...." Bạch Ngôn Lê không hiểu, "Giận dỗi, hay là...."
Câu tiếp theo y không dám nói, nhưng sao Thương Phạt có thể không đoán ra.
"Tự cao tự đại?" Hắn hỏi.
Bạch Ngôn Lê cúi đầu không đáp.
"Ta cần phải ra vẻ với chúng ư?" Thương Phạt ngồi dậy, thong thả nói, "Chải đầu cho ta."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê bước tới, cầm lược giúp hắn chải đầu vấn tóc.
"Chớ phỏng đoán suy nghĩ của ta." Thương Phạt đứng lên, sóng bước cùng Bạch Ngôn Lê ra ngoai, bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối.
"Người?"
"Ta muốn đi thì đi, muốn muộn thì muộn, muốn không đi thì không đi." Thương Phạt chậm rãi xoay người, bước chân thong thả, "Không có mưu tính hay dụng ý nào hết, đơn giản là tùy tâm trạng ta."
Ban nãy ở trong phòng, Bạch Ngôn Lê cứ phải quan