"Không biết các vị có tin vào thiên đạo vận thế không." Bạch Ngôn Lê dè dặt nói, nhìn xuống đám yêu quái trong sảnh.
"Thiên đạo vận thế?" Đương Bạt cau mày.
Trước khi gia nhập yêu phủ, hắn chưa từng tiếp xúc với con người, mãi về sau hắn mới thay đổi một chút quan điểm khi gặp vị phu chủ có khả năng quản lý chúng yêu trước mặt, "Chỉ có loaì người các ngài mới tôn thờ thứ này."
"Chúng ta chỉ tôn thờ sức mạnh, không cần biết đến thiên đạo vận thế." Thế giới của yêu quái rất đơn giản, kẻ mạnh muốn làm gì thì làm, kẻ yếu chỉ có thể chấp nhận bị xâu xé.
Thanh Canh dù là nữ tử nhưng không có nghĩa là nàng ta yếu ớt.
Bạch Ngôn Lê đã từng thấy nàng ta ăn tươi nuốt sống một thuộc hạ không vâng lời ngay giữa phố, cảnh tượng muốn có bao nhiêu máu me có bấy nhiêu máu me.
"Sao bỗng nhiên nhắc tới chuyện này?" Tư Vĩ ngập ngừng nói, "Ý ngài là sao?"
"Chẳng lẽ Nam phủ không chịu chuyển đi phải chăng vì Tu Cẩn tin điều này?" Đan đã giao chiến với Nam phủ suốt mười mấy năm nhưng cũng chưa bao giờ để tâm đến lời đồn nhỏ nhặt này.
"Phải.
Vì Tu Cẩn tin rằng vận thế có nguồn gốc tại chinh nơi hắn đóng yêu phủ." Bạch Ngôn Lê nói tiếp, "Tin đồn này cũng chỉ lan truyền giữa con người chúng ta thôi."
"Cho nên ngài tin lời đồn ư?" Thư Như không thể không nói, "Chẳng lẽ chúng ta phải vì một lời giải thích hoang đường như thế mà kéo quân đến đanh Nam Hoang?"
Vận thế cái chó gì, làm éo gì có trên đời.
Nếu có thiên đạo vận thế gì đó thật thì yêu quái còn tu luyện làm gì nữa, cứ tìm thấy vận thế để biến thành đại yêu, tới Đế Kỳ hô mưa gọi gió luôn cho xong.
Xuất binh tiến đanh Nam phủ mà không tìm được vận thế hay thiên đạo nào thì có phải cực kỳ mất mặt không?
Trong nháy mắt, cả sảnh đã đứng ngồi không yên.
Sau vài tiếng xì xào bàn tán là cơn giận ngút trời.
Bạch Ngôn Lê lại vô thức quay nhìn vị bạn lữ ở ghế chủ tọa, nhưng Thương Phạt vẫn cúi đầu, thờ ơ trước bầu không khí xung quanh.
"Nghe ta nói đã." Y chỉ có thể nói lớn thêm, cố gắng lôi kéo sự chú ý, "Mọi người hãy yên lặng, nghe ta nói hết đã."
"Nghe cái gì mà nghe." Một tiểu yêu đã đứng dậy trong cơn thịnh nộ, "Ngài là con người, quản lý tốt chuyện nội phủ là được, còn chuyện bên ngoai thì bớt lắm miệng đi."
"Đúng thế, con người thì biết gì về giao tranh giữa yêu quái."
"Con người tin số mệnh tin đạo trời, đó chẳng qua vì con người yếu đuối không có sức mạnh, chỉ có thể bấu víu vào những thứ huyễn hoặc đó mà thôi.
Nực cười!"
"Dù Nam phủ tiến đánh thì vẫn còn chúng ta ở đây, nghĩ làm gì nữa!"
"So với lặn lội ngàn dặm xa xôi xông vào hang địch, đóng vững địa bàn chờ cơ phản kích không hơn à?"
Một khi ngọn lửa nghi hoặc vùa dấy lên, những yêu quái có thực lực cũng bắt đầu không vừa mắt với vị lãnh đạo gần như cao nhất.
Dù sao đi nữa y cũng chỉ là con người, quản lý đời sống của họ thì thôi đi, ngay cả nguyện hệ trọng như thế mà cũng chỉ đạo bừa, rõ là đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Bạch Ngôn Lê làm cách nào cũng chẳng thế hiến bọn họ im lặng, chỉ có thể nhìn sang người đáng trông cậy nhất là Đan, nhưng lão điểu kia lại không nhìn tới ánh mắt cầu cứu của y.
Cắn răng, Bạch Ngôn Lê nhìn sang Tư Vĩ, lão nhện nhận thấy nhưng phản ứng đầu tiên lại là lén quan sát vị đại yêu ngồi sau y.
Đào Bão Bão có lòng muốn giúp nhưng tiếng nói của y cũng không có chút trọng lượng nào.
"...." Cảm giác bất lực ngập tràn.
Chỉ còn mấy vị yêu soái mà Bạch Ngôn Lê không tiếp xúc nhiều lắm, cho nên trong tinh cảnh này, họ sẽ không lên tiếng thay y.
Vị duy nhất có thể chống lưng cho y lúc này....
Y quay lại.
Thương Phạt bình chân như vại, nghịch cái quạt xong chẳng biết lại biến đâu ra bầu rượu, cứ thế thong thả uống.
"Phu...." Bàn tay rũ xuống siết chặt ống quần, y gọi được nửa câu thì khản giọng.
Vị đại yêu kia cầm bầu rượu ngon, môi đặt lên miệng vò, ánh mắt từ nơi hư vô bỗng nhìn sang y, nhưng chỉ là cái nhìn lạnh nhạt thoáng chốc.
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê mấp máy không thành tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Bầu không khí trong sảnh càng lúc càng có nguy cơ mất kiểm soát.
Bạch Ngôn Lê đứng ở chỗ cao, chỉ cảm thấy minh thật lạc lõng, xung quanh đều là yêu quái.
Một minh y thân là con người, dùng thân thể máu thịt đối đầu với bọn họ.
Rốt cuộc thì tại sao....Y đã làm sai chuyện gì? Chỉ vì y đã dò hỏi yêu thân của bạn lữ thôi sao?
Mấy phút ngắn ngủi qua đi, y không còn sự điềm tĩnh hăng hái như lúc trước.
Mười ngón tay siết chặt, có chút máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống.
Một giọt tí tách, lại bỗng khiến bầu không khí sục sôi trong sảnh im lặng như tờ.
Trong những tiếng công kích đầy bất mãn, toan bộ yêu quái đều dồn mắt về phía y với cặp đồng tử dựng thẳng đứng đầy quỷ dị, nhìn chằm chằm vóc dáng yếu ớt đơn độc của y.
"..." Bạch Ngôn Lê khẽ giật minh.
Y biết ngay những ánh mắt vây quanh minh không hề có ý tốt.
Đó là bản tính ẩn sâu trong linh hồn của yêu quái khi ngửi thấy máu.
Tuy vẫn còn duy trì được hình người nhưng sự áp bức trong không khí càng lúc càng tăng vọt.
Y mím môi chịu đựng, giấu cái tay chảy máu ra sau lưng.
"Phu chủ ~" Một giọng nói lạnh lẽo, âm u vang lên, đồng thời một tiểu yêu tiến về phía trước, nở nụ cười quái dị, "Ngài bị thương rồi."
Đó tuyệt đối không phải lời quan tâm!
Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên hoảng hốt, chỉ cảm thấy những "người" áo mũ chỉnh tề, tướng mạo đường đường trong sảnh đang dần vặn vẹo sắc mặt.
Rõ ràng ngoài kia trời nắng chơi chang, nhưng sau lưng họ lại như có cái bóng lớn của một con thú đang nhe nanh múa vuốt.
Tiêu cự trong mắt Bạch Ngôn Lê dần nhòe đi.
Y có thể cảm nhận thấy mồ hôi lạnh đang ròng ròng trên trán.
Mặt y cắt không còn giọt máu, căng cố gắng tự nhủ bản thân minh tỉnh táo, y căng thấy những khuôn mặt dữ tợn.
Vô số tạp âm dữ dội ầm vang trong đầu y, từ những tiếng hỗn tạp thành gào thét, càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương.
"Không...." Y giơ tay bưng chặt tai, lảo đảo giây dụa muốn trốn, nhưng lại suy yếu đến mức thở gấp, chỉ có thể lui về phía sau.
Có điều....Lần này, phía sau lưng y không còn trốn rỗng, mà va vào một thứ cứng rắn.
Bạch Ngôn Lê quay đầu, một bàn tay khác lại rơi xuống