"Che giấu thứ gì?" Canh Thanh tò mò hỏi, "Có thứ gì quan trọng hơn Áo thành được chứ?"
Bỏ bao nhiêu công sức như vậy chỉ để đánh chiếm Áo thành, bây giờ Nam Hoang đã chẳng còn giá trị gì mà khai thác, so ra thì Áo thành đáng lẽ phải trở thành địa bàn mới của Nam phủ mới đúng.
Không biết." Bạch Ngôn Lê tạm gạt bỏ những suy nghĩ khác sang bên.
Sau khi đối diện với ác ý của những yêu quái dưới kia, y cũng chỉ hoảng loạn trong chốc lát, không mất quá nhiều thời gian để bình tĩnh lại.
"Yêu quân không thể phân tán hai nơi." Đan trầm ngâm, "Mà dù không chia hai nhánh thì quân số của chúng đã lớn hơn chúng ta nhiều rồi."
"Không thể để Nam phủ chuẩn bị sẵn sang được, cho nên ta mới nói phải chủ động xuất kích." Không muốn tiếp tục vòng vo, Bạch Ngôn Lê cũng biết yêu quái chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, y nói ngắn gọn, "Tấn công Nam phủ cũng gặp rủi ro lớn, nếu ở đó có gì thật sự quan trọng như ta đoán thì Tu Cận ắt có con bài tẩy."
"Ngài lúc nói thế này lúc nói thế khác, chẳng có gì rõ ràng." Đương Bặt bắt đầu nóng nảy.
"Hành động của đại quân khó lòng che giấu.
Ta tin chỉ cần chúng ta có chút động tĩnh thì phía Tu Cẩn cũng biết thôi."
"Cho tên?" Tư Vĩ sốt ruột.
Bị ngắt lời mấy lần, Bạch Ngôn Lê cũng không bực, chỉ tiếp tục nói, "Phô trương thanh thế kéo đến Nam Hoang là thật, nhưng tấn công yêu phủ ở Nam Hoang là giả."
"Có ý gì?" Đào Bão Bão rụt rè lên tiếng.
Bình thường y không dám mở miệng giữa đám đông thế này nhưng quả thật y càng nghe càng rối.
"Đánh nghi binh, tìm mọi cách cắt đứt liên hệ giữa Nam Hoang và Áo thành."
"Bằng cách rồng rắn kéo đến chơi à?" Quá mức nực cười, Đương Bạt không muốn nghĩ thêm nữa.
"Nam phủ có năm mươi vạn binh lực, ba mươi lăm đến bốn mươi vạn đóng ở Áo thành.
Sở dĩ chúng dám dùng hết binh lực để chiếm giữ Áo thành như thế là bởi trong mắt mọi người, Nam Hoang không có giá trị gì nữa, mà Tu Cẩn cũng tự tin rằng khắp Hoang Phục không còn thế lực nào có thể đương đầu với hắn."
Ngay cả Thương Phạt lẫn cái Đông Phủ này, Tu Cẩn cũng chỉ xem là một cái phiền toái nho nhỏ thôi.
"Quả thực là thế.
Với lực lượng chúng ta có hiện giờ thì dù có đánh đến Nam Hoang cũng chẳng thể gây khó khăn gì cho Tu Cẩn." Tư Vĩ nói, ý muốn nhắc nhở Bạch Ngôn Lê rằng Nam Hoang không quan trọng bằng Áo thành.
Cho dù chỉ dẫn quân đến đánh nghi binh thì cũng không có ý nghĩa gì hết.
"Bây giờ chúng ta hẳn là có hơn 20 vạn yêu quân?" Quản lý yêu phủ, Bạch Ngôn Lê đương nhiên nắm rõ lực lượng.
"Thì sao?" Đan nghiêm mặt, "Ngài định dồn hết sức quân số đến Nam Hoang đánh vào yêu phủ của họ."
"Đúng." Bạch Ngôn Lê quả quyết, "Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, mục đích thực sự của chúng ta là viện quân được gửi đến từ Áo thành."
"..." Y nói ra câu này, cả sảnh đều yên tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ.
So với yêu quái chỉ xem trọng sức mạnh khi giao chiến, đầu óc tính toán của con người phức tạp hơn nhiều.
"Hai mươi vạn đánh năm mươi vạn, chúng ta còn chưa bằng nửa quân số của chúng, nguy cơ quá cao.
Chúng ta chỉ cần vây quanh yêu phủ ở Nam Hoang, Tu Cẩn tự khắc sẽ đứng ngồi không yên.
Hắn hoảng loạn rồi chúng ta mới dễ dàng hành động.
So với đến Áo thành lấy trứng trọi đó với họ, hay là ngồi ở Đông Hoang cố thủ qua ngày, chúng ta nắm quyền chủ động mới giành được thời cơ."
Vì sao Tu Cẩn không rời yêu phủ.
Theo lời của con người này thì Áo thành bây giờ mới là nơi trọng yếu.
Chuyện vận thế thiên đạo quá hoang đường, hẳn là có bí mật nào khác ẩn giấu ở Nam Hoang? Nhưng cho dù có bí mật, bọn họ tấn công đến yêu phủ của đối phương cũng chưa chắc đã chiếm được.
Cho nên mục đích thật sự là quấy nhiễu viện quân của Áo thành gửi về chi viện cho Nam phủ, giữa đường chặn giết, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Kế sách này hóa ra lại khá thú vị.
Đến lúc ấy, có thể dựa vào phản ứng của Tu Cẩn để chứng thực suy đoán ban đầu.
Thư Như liếm môi một cái, nhìn con người đứng trên bậc cao, ánh mắt có chút thay đổi.
Nham hiểm....Lũ yêu quái trong sảnh đều nghĩ tới một chữ này.
Nhưng....Đan chỉ thong thả uống trà, trầm giọng nói, "Đám thuộc hạ của Tu Cẩn cũng không đơn giản.
Ngài dùng kế này có thể thành công được mấy ngày đầu, nhưng mà chỉ vài hôm sau, Áo thành sẽ phản ứng được ngay."
Không thể hoàn toàn chặn đứng liên kết giữa hai bên, chúng sẽ luôn tìm được cách tuồn tin tức ra ngoài.
Hơn nữa Tu Cẩn chẳng bao lâu sẽ nhận ra quân ta không thực sự kéo đến đánh yêu phủ mà chỉ nhắm vào viện quân.
"Mục đích của ngài là nhằm làm suy yếu lực lượng của họ?"
"Lúc bị bao vây thì đánh vào viện binh, đó là kế sách của con người." Bạch Ngôn Lê gật đầu nói.
"Nếu chỉ là chênh lệch mấy vạn, sau khi thực thi thành công kế hoạch này thì tạm thời cầm chân được Nam phủ, nhưng như ta đã nói lúc trước, liệu quân ta khiến địch hao tổn được bao nhiêu chứ? Cùng lắm chỉ đánh được ba đợt viện quân, còn sau đó, dù lão bất tử Tu Cẩn không ra mặt, lũ gia thần của hắn cũng xuất trận thôi."
"Ngươi và Nam phủ đã giao chiến mấy năm, chắc hẳn hiểu rõ bọn chúng." Bạch Ngôn Lê không hoang mang, nhìn sang Đan.
Lão điểu nhún vai, "Cái khác thì không dám nói nhưng bản lãnh của bọn họ thì rõ như lòng bàn tay."
"Theo ngươi thì mất mấy ngày?" Bạch Ngôn Lê hỏi mất mấy ngày để Áo thành nhận ra minh đã trúng kế và kịp phản ứng.
"Bảy ngày." Đan không nghĩ quá lâu, đưa ra một con số.
Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, "Thế là đủ?"
"Nghĩa là sao?" Đan trợn tròn mắt.
"Nếu như Tu Cẩn phát hiện ra kế này, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì?"
"?" Đan bỗng nhiên ngẩn người ra.
Những yêu quái khác cũng ngơ ngác y như hắn.
"Phái ra một đại đội yêu quân, đồng thời lệnh cho những gia thần có thực lực trong phủ hai mặt giáp công, tiêu diệt tận gốc quân ta ở Nam Hoang." Đan nhấn từng chữ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Nghe vậy, Tư Vĩ trợn trắng mắt, "Thế thì không ổn.
Nam Hoang vốn là địa bàn của chúng, hơn nữa chúng ta chỉ đánh nghi binh tức là những tướng lĩnh hàng đầu của chúng