Máu đỏ tưới đẫm toàn thân, Tu Cẩn dần bình tĩnh lại khỏi cơn điên loạn.
Trước tiên, hắn cúi nhìn cái đầu lăn xuống bàn chân.
Sau suốt những ngày tháng bị tra tấn dở sống dở chết, vậy mà lúc này đây, trên gương mặt đã tắt thở ấy, trong đôi mắt vẫn mở trừng trừng ấy chỉ còn lại nét cười đầy chế nhạo.
Nhắm mắt, Tu Cẩn hít thật sâu, một lúc lâu không mở ra.
Thi thể bị treo bởi sợi dây trên đầu vẫn còn phu máu xối xả.
Hắn liếm môi, đưa ngón tay vào miệng, liếm sạch từng chút.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới đạp nên mặt sàn đen sẫm loang lổ máu, mỉm cười lui lại.
Ngẩng lên, hắn quan sát cái thi thể không đầu lơ lửng.
Những lời chế nhạo chói tai đã không còn thoát ra từ cái miệng sắc bén đó nữa, nhưng đồng thời hắn cũng mất đi cơ hội duy nhất để biết thông tin về mộ.
Trầm mặt, Tu Cẩn gắng đèn nén cơn giận như cuồng phong bão vũ.
Nam phủ có thế lực lớn, vạn yêu thần phục, hắn là sự tồn tại có một không hai ở Hoang Phục này.
Tất cả những thứ đó đều là do có vị ở Hầu Phục kia chống lưng.
Nhưng đối phương chống lưng cho Nam phủ cũng chỉ để tìm hiểu về mộ mà thôi.
Dù bề ngoài uy phong lừng lững, nhưng khi hắn ở trước mặt vị kia, không, ngay cả những sứ giả vị kia phái tới, hắn chỉ thấp hèn như giun dế.
Câu "chó canh cửa" của Trúc Hoa đã phá nát lý trí của Tu Cẩn, còn sau đó....
Ngươi thật đáng thương.
Ngươi có biết mộ là gì không? Ngay cả mộ là gì mà ngươi cũng không biết.
Người đã chết, thi thể đã lạnh, nhưng Tu Cẩn vẫn đứng trong phòng, dẫm lên máu của đối phương.
Những lời cuối cùng y nói còn vang vọng trong tai hắn, thậm chí càng lúc càng dữ dội.
Mỗi câu mỗi chữ đều đánh vào nỗi khiếp sợ sâu kín nhất trong lòng hắn.
Mọi âm mưu tính toán đều không lấn át được sự giận dữ, đến khi hắn bình tĩnh suy nghĩ được, người đã chết mất rồi.
Trúc Hoa cố tình chọc giận hắn để hắn ra tay giết mình.
Vị thành chủ loài người này hẳn là đã không chịu đựng nổi nữa, hoặc là y đã đợi được điều mình mong muốn nên mới cố ý kích động để tìm đến cái chết.
Tu Cẩn không hối hận khi đã giết y, dù lúc ra tay hắn gần như không suy nghĩ tỉnh táo.
Hắn không muốn nghe thấy những lời đó nữa.
Dù quay lại một lần, hắn tin mình vẫn sẽ cắt cổ đối phương.
Hai năm trước, khi vị kia sai yêu quái đến ban mệnh lệnh, hắn từng khéo léo dò hỏi xem mộ rốt cuộc là gì.
Nhưng chỉ thốt ra có tám chữ, kết quả thế nào?
Ba cái đuôi bị cắt ngay lập tức, còn nói đó chỉ là răn dạy nhỏ.
Sau này, Tu Cẩn không còn dám nhắc đến nữa.
"Ngươi phải hiểu rõ vị trí của mình, đừng hỏi cái không nên hỏi.
Yêu quái thấp hèn như ngươi mà cũng muốn biết về mộ?"
Một lần nữa, những câu nói năm xưa lại quay về.
Tu Cẩn siết chặt nắm tay, chợt nghe thấy tiếng thủ vệ hối hả chạy đến.
Nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, gã hơi sửng sốt hỏi, "Gia chủ?"
"Hả?" Tu Cẩn quay lại, khuôn mặt dữ tợn.
"Có cần dọn sạch không?" Tiểu yêu kia cúi đầu hành lễ, không hề nhận ra nguy hiểm.
Tu Cẩn thu tay về, năm ngón siết lấy trái tim còn đập của đối phương.
Tiểu yêu nọ sững sờ, không biết từ lúc nào ngực đã bị đào rỗng một mảng.
Còn lại vài hơi thở, tiểu yêu trợn trừng cặp mắt vằn vện máu.
"Cần dọn sạch." Tu Cẩn trút giận xong, tâm trạng tốt hơn một chút.
"..." Đôi môi khẽ giật, tiểu yêu không phát ra được tiếng nào.
Điều cuối cùng gã thấy trước khi chết là gương mặt mỉm cười của gia chủ nhà mình.
Đó là nụ cười khá thân thiết chưa bao giờ dành cho đám tôi tớ nhỏ mọn như gã, vừa mê hoặc lại vừa khinh thường.
Trong phòng lại có thêm một cái xác.
Tu Cẩn mặt không cảm xúc bước qua.
Trái tim trong lòng bàn tay vẫn đập thêm vài nhịp.
Hắn dùng sức, biến nó thành muôn ngàn bột phấn, lả tả rơi xuống đất.
...
Trong chuyến đi hóng gió, mấy lần Thương Phạt muốn động thủ mà chẳng hiểu sao lại lúng túng không ra tay được.
Đan từ Nam Hoang về, nhìn thấy hắn cau mày ủ rũ chống tay lên má.
"Ngài cũng phải lo chính sự đi chứ?" Lúc trước có lười đi nữa thì cũng không đến mức này.
Sau đêm ở suối nước nóng, vị đại yêu lừng lẫy một phương này đã hoàn toàn trở thành phế vật.
"Ừm..." Thương Phạt nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ.
Hắn nhìn chằm chằm sinh vật sống duy nhất bên cạnh mình, "Ngươi nói xem, dù mất trí nhớ nhưng sao có thể không còn chút cảm giác nào?"
"Ngài bảo sao cơ?" Tinh quái cốc trà trên mặt bàn tự động rót trà.
"Năm năm đã thử biết bao nhiêu kiểu rồi." Thương Phạt cảm thấy rất thích, nhất là nếu Bạch Ngôn Lê chủ động.
Hắn nghĩ đến lạc thú diễn ra suốt năm năm qua, lại nhớ đến cái đêm hắn hồ đồ nhảy ra khỏi giường, tiếc hùi hụi, "Nhất định phải nhớ lại."
"Rốt cuộc ngài đang nói gì vậy?"
"Làm thế nào để...." Mặc kệ Nam Hoang chinh chiến ra sao, Thương Phạt vẫn chống tay lên cằm, hờ hững nhìn chim bay gió thổi, "Đưa ra yêu cầu một cách tự nhiên đây."
Trong phủ có tòa tháp cao mười ba tầng, tầng cao nhất là lầu trống để ngắm cảnh.
Từ đây nhìn xuống, cảnh tượng khắp các thôn làng bao quanh Phù Dung trấn đều thu vào đáy mắt.
Đan mới từ Nam Hoang về, nhận ra bây giờ dân chúng chuyển đến sống xưng quanh yêu phủ đã đông gấp đôi.
Đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng cần bàn, "Ngài định yêu cầu ai?" Trong phủ, từ người đến yêu quái đều phải vâng theo mệnh lệnh gia chủ, chứ đừng nói yêu cầu....Nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của Thương Phạt cùng mấy hành vi giấu đầu hở đuôi, Đan ngứa ngáy khắp người.
"Nói thẳng ra thì mất mặt." Xoay xoay cái cốc, Thương Phạt thở dài, "Cứ như ta không có tí định lực nào ấy."
Lão gia, ngài không phải thế à?
"Ngài nói đến phu chủ sao?" Đan nỗ lực đổi chủ đề mấy lần, cuối cùng vẫn quay về cái này.
"Ngươi đứng nghe nửa ngày rồi." Thương Phạt ngả lưng ra sau, cau có, "Đầu óc để đâu?"
Rõ ràng đang nói đến Bạch Ngôn Lê, còn dám hỏi hắn một câu như thế mới tức.
"Nếu ngài nói đến phu chủ." Hít sâu một hơi, Đan nhắc nhở bản thân chớ có làm càn, nén cơn giận mà cắn răng nói, "Ngài bảo gì y cũng nghe theo, dù bảo y đâm đầu vào chỗ chết."
"Chuyện này thì ta biết." Gật đầu, vẻ mặt và giọng điệu của Thương Phạt có chút quái lạ, tâm trí bắt đầu bay xa.
Đan nhớ đến cảnh gắp bị hai phía giam công ở Nam Hoang, càng nghĩ càng tức, "Áo thành đã rơi vào cạm bẫy, ngài nên ra quyết định thôi."
Chiến tranh càng kéo dài, người