Tu Cẩn đang lẩn trốn, điều này không ngoài dự đoán của Đan.
Nếu trong tay vẫn còn đại quên thì không chừng gã có chút dũng khí phản kháng.
Nhưng vì đại quân đã bị kế của Bạch Ngôn Lê dụ ra ngoài gần hết, lại bị hắn và chủ công đánh phá vào cứ địa mấy lần, lão già kia chắc chắn đã nhìn rõ sự đáng sợ của Thương Phạt.
Không hiểu vì sao chỉ trong một thời gian ngắn mà gia chủ lại trở nên mạnh mẽ nư vậy, nhưng Đan có thể khẳng định vị Đông phủ chi chủ này không chỉ mạnh mà tính nết còn cực kỳ ác liệt.
Giữ khoảng cách nhất định, Thương Phạt phất tay một cái, nhôm yêu quân của địch tan biến ngay tại chỗ.
Không, không hẳn là biến mất hoàn toàn.
Trên mặt đất vẫn còn quần áo và vết máu....Đan ngửi thấy mùi lạ trong không khí, chẳng dám nghĩ thêm nữa.
"Đến rồi." Tốc độ chậm lại, quẹo qua một góc đường, Thương Phạt dừng tại bãi đất trống.
Đan dáo dác nhìn trước nhìn sau.
Ban nãy hắn bị thương, sau khi khôi phục hình người cũng rất thê thảm, "Nơi này sao?"
"Phải." Thương Phạt liếc tên thuộc hạ, mặt không cảm xúc.
Đan ngờ vực quan sát bãi đất trống, "Nhưng quanh đây chẳng có gì hết."
Nếu có yêu quái dùng phép che mắt thì chí ít cũng phải để lại yêu lực chứ.
Hắn đưa tay ra thử cảm nhận nhưng không phát hiện được gì.
Hắn lại dè dặt nhìn lén sắc mặt Thương Phạt, sợ mình bỏ sót chi tiết nhỏ nào đó, ngập ngừng một lúc, bèn thử đi thêm mấy bước thăm dò.
Hắn không xem lũ gia thần của Nam phủ ra gì, căn bản không cùng đẳng cấp với hắn.
Lúc trước hắn lo là lo chúng áp đảo bằng số lượng.
Giờ tất nhiên hắn vẫn lo, nhưng hắn chỉ thua kém khi đấu trực tiếp thôi.
Chứ bàn về cảm ứng yêu lực, chỉ lão già Tu Cẩn mới may ra qua được mắt hắn.
Nhưng dù phép che mắt hoàn mỹ đến đâu, khi ở khoảng cách đủ gần và tìm kiếm đủ kỹ thì nhất định sẽ phát hiện ra điểm khác thường.
Hắn thăm dò thật cẩn thận, đi thẳng đến trung tâm của bãi đất trống, sau đó quay về, nhưng vẫn cau mày, "Gia chủ, không có gì cả."
"Ngươi chắc không?" Thương Phạt theo hắn đi vòng quanh mấy lần, vẫn ung dung khoanh tay trước ngực.
Đan nhìn thêm mấy lần, bối rối gãi đầu, "Chắc chắn......Chắc chắn?"
"Chờ mà xem." Không nói thêm lời nào nữa, Thương Phạt duỗi năm ngoan tay về phía trước, mở rộng, rồi dần dần siết vào.
Động tác giống như bắt lấy thứ gì đó, rồi quăng mạnh lên không trung.
Bầu trời chợt vang lên tiếng nứt vỡ răng rắc.
Đan dụi dụi hai mắt mình.
Trên bãi đất trống lập tức xuất hiện một mảng hoa văn hình sóng nước, uốn lượn mở ra, để lộ một cái xoáy màu xanh lam ở chính giữa.
Vòng xoáy kia tốc độ càng lúc càng nhanh.
Thấy nó sắp sửa lan đến chỗ mình đứng, Đan vô thức muốn lùi về phía sau, nhưng gia chủ của hắn vẫn đứng yên tại chỗ, mí mắt cũng chẳng động đậy.
Hắn nuốt nước bọt, trong đầu đấu tranh kịch liệt, lưỡng lự mấy hồi, vẫn quyết định cắn răng quả cảm đứng yên đó.
Vòng xoáy kia càng lúc càng lan rộng, tựa như nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó.
Cuồng phong ào ào thổi vạt áo bay phần phật.
Bụi đất quất vào mặt ran rát, khiến Đan phải nhắm mắt lại.
Nhưng Thương Phạt từ đầu đến cuối vẫn vững như tường đồng vách sắt, không chút cau mày.
Cho đến khi vòng xoay kia chạm đến mũi chân, hắn mới à một tiếng.
Âm thanh ngắn ngủi đó không nặng cũng không nhẹ, nhưng lại khiến vòng xoáy kia ngưng lại ngay lập tức.
"Ai?" Sau chuyện này, Đan cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Ngay khi bị ngăn cản, vòng xoáy lúc trước còn khí thế sừng sững bỗng nhiên tiêu tan, trả lại một bãi đất trống hoang tàn như trước.
Không chỉ vậy.....Đan híp mắt, khóe miệng không kìm được mà giật giật.
"Ha ha ha!" Thấy rõ đám yêu quái trước mặt, đặc biệt là kẻ ở chinh giữa đang vô cùng chật vật, đưa tay lau máu bên mép, Đan cười phá lên, "Là đám các ngươi! Thật sự là các ngươi, ha ha ha!"
Đan vốn không cho rằng sẽ thật sự tìm ra được Tu Cẩn.
Hắn nghĩ chí ít thì đối phương cũng là kẻ cẩn thận, sao có thể không giữ lực lượng yêu quân mạnh nhất bên người.
Nhưng không ngờ, hai lần xông vào đánh phá yêu phủ khiến cho lão già sợ vỡ mật, dẫn theo bằng này gia thần đi chơi trốn tìm với gia chủ nhà mình để kéo dài thời gian.
"Là ngươi." Xét cẩn thận thì Tu Cẩn chỉ biết mình có một đối thủ nhiều năm.
Sau lần dùng đại trận ở Áo thành, hắn cuối cùng đã thăm dò được thân phận của Đan.
"Thà ngươi cứ ở lì trong phủ thành chủ còn hơn." Thật ra hai lần trước đánh vào vẫn chưa thật sự quyết tâm, bởi vì một khi nghiêm túc giao chiến thì có thể bị mấy vạn yêu quân đồng thời vây quanh tấn công, tuy không làm gì được hắn và gia chủ nhưng cũng gây ra nhiều phiền phức.
Đan nhận ra, dù Thương Phạt liều lĩnh táo bạo nhưng thật ra rất có đầu óc, chiêu đánh rắn động cỏ này cực kỳ hiệu quả.
Trong lúc hắn bừng bừng phấn khởi, Thương Phạt đứng đằng sau vẫn còn đang lạnh
Không giống như Đan, dồn hết sự chú ý vào Tu Cẩn, hắn chỉ quét mắt liếc nhìn đối phương một cái, còn lại đều nhìn vài tên yêu quái đang bu quanh che chở cho chủ.
"Lại gặp rồi." Thương Phạt cong môi, khẽ nhấc một ngón tay.
Đối diện với ánh mắt thẳng tắp của hắn, hai chi chủ Mã Phúc và Hắc Tuyết đều quay sang nhìn nhau, vô cùng cảnh giác.
Thương Phạt không che giấu sát ý.
Lần bị vây trong trận địa và thương tích ở Áo thành là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn từ trước đến nay.
À không, sau cái đêm ở suối nước nóng thì sỉ nhục hơi nhiều, không biết cái nào nhất nữa, nhưng chí ít thì chuyện lần đó cũng là một trong những nỗi cay cú hắn ghim trong lòng.
Mà kẻ mang đến tất cả những thứ này là hai vị chi chủ bày kế tấn công hắn đêm đó.
Phải biến chúng thành tro mới hả được giận.
Tu Cẩn cầm trong tay chuỗi hạt châu trong suốt đã xuất hiện vết nứt, mà vết ấy chỉ từ một hạt đã lan khắp cả chuỗi.
Đan bình tĩnh lại.
Hóa ra âm thanh nứt vỡ hắn nghe được ban nãy chinh là từ thứ này phát ra.
Cuối cùng, tất cả các hạt châu đồng loạt nứt toác, vỡ tan thành từng điểm sáng trong không trung rồi biến mất.
"Chẳng trách...." Chẳng trách ban nãy hắn không cảm ứng được gì.
Nếu nói là yêu quái sử dụng yêu thuật, hắn nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng lần này lại là do chuỗi hạt châu kia giở trò quỷ.
Nghĩ thế, Đan lại càng thêm sùng bái vị đại yêu phía sau.
Hắn quay lại, định nói vài lời tâng bốc tận mây xanh.
Thương Phạt tay trái năng khuỷu tay phải, tay phải mân mê cằm.
Sau khi chuỗi hạt châu mất hiệu lực, toàn bộ yêu quái trên bãi đất trống đều hiện hình.
Mười ba tên, trừ Tu Cẩn ra thì đám còn