Tống Lăng đi ra khỏi chỗ Quan Minh Lãng, liên hệ luôn với bên môi giới bất động sản nhà đất mà Quan Minh Lãng giới thiệu.
Cái người môi giới nhà đất này tên là Trương Xuân Minh, bởi vì hai vợ chồng trẻ bận rộn gây dựng sự nghiệp mà lơ là việc chăm sóc con gái, giao con cho bảo mẫu chăm sóc, không ngờ bảo mẫu đó không phải người tốt, thành ra con gái mắc phải bệnh trầm cảm.
Người vợ cũng đã tìm rất nhiều y bác sĩ đến chữa bệnh nhưng đều không có kết quả, nhưng sau khi được Quan Minh Lãng chữa trị thì con gái đã khỏi bệnh, hai người thường xuyên qua lại, sau trở thành bạn bè.
Vì là người mà Quan Minh Lãng giới thiệu đến, nên Trương Xuân Minh phá lệ quan tâm hơn.
Nhưng Trương Xuân Minh không ngờ, người tới lại là Tống nhị công tử.
Thật ra ông có nghe nói qua một vài tin đồn nhảm nhí trong giới, nghe nói Tống nhị công tử thoát khỏi nhà họ Tống, cũng không biết hắn nắm giữ nhược điểm gì của nhà họ Tống, cho nên nhà họ Tống không thể bắt hắn về truyền máu cho Tống đại công tử nữa, tháng trước Tống đại công tử vừa mới đến bệnh viện truyền máu.
Nhưng nhà họ Tống cành lá tốt tươi, bọn họ cũng không dám thảo luận nhiều.
Tập đoàn Bảo Mộc ở bản địa chính là dạng thổ tài, làm buôn bán, nhiều ít cũng phải ăn chút thiệt thòi.
Theo đạo lý, ông không nên bán nhà cho Tống Lăng, nhưng mà mặt mũi của Quan Minh Lãng thì vẫn phải nể.
Trương Xuân Minh do dự, nghĩ thầm làm người cũng nên trượng nghĩa một chút, tri ân báo đáp, Quan Minh Lãng chưa từng mở miệng cần ông hỗ trợ, đây là lần đầu tiên.
Trương Xuân Minh: "Giám đốc Tống, mời đi bên này."
Tống Lăng đi theo ông đến phòng ở.
Nhà nằm cạnh bờ sông, phía trước là sông, phía sau là công viên, bên ngoài công viên chính là trung tâm thương mại.
Không quá xa khu dân cư, nhưng lại có thể tránh được sự ồn ào.
Phòng ở tầng cao nhất, diện tích không quá lớn, tầng một rộng khoảng hơn 200 mét vuông, thiết kế kiểu kết hợp, trên lầu là kiểu thông tầng.
Phòng trước đó không có gì, giờ lại giống như dọn biệt thự vào phòng lớn.
Trương Xuân Minh: "Theo như ngài yêu cầu, ban công rất lớn, có thể trồng hoa cỏ, cửa sổ trong phòng rất lớn, có thể nằm ở trên giường ngắm đèn đường, ngài thích thiên văn, có thể lên lầu hai có kính viễn vọng."
Tống Lăng: "..." Rõ ràng Chu Thanh Lạc nói là sao trời và đèn đường, sao lại biến thành xem thiên văn với đèn đường rồi.
Nhưng mà Tống Lăng vẫn vô cùng vừa lòng với căn nhà: "Đi thôi, đi ký hợp đồng, tôi thanh toán một lần.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3.
[HP/SH] A Big Surprise
4.
Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
=====================================
Trương Xuân Minh: "..." Có tiền.
Lúc này, Chu Thanh Lạc gọi điện thoại cho Tống Lăng, Tống Lăng liếc bảo Trương Xuân Minh đừng nói chuyện.
Trương Xuân Minh lịch sự mà lui sang một bên.
Chu Thanh Lạc: "Anh đang ở đâu đấy?"
Tống Lăng: "Nhớ anh rồi à?"
Thân hình cao lớn của Trương Xuân Minh chấn động: "?" Chẳng phải Quan Minh Lãng bảo cái người này rất lạnh nhạt, bảo ông phải khoan dung hơn sao?
Chỉ là, đối với ông thì lạnh lùng, nhưng có lẽ đầu bên kia là bạn gái của hắn nhỉ?
Không đúng, nghe nói vị Tống nhị thiếu gia tính hướng đặc thù, vị kia chắc chắn là bạn trai của hắn.
Chu Thanh Lạc: "Anh nghiêm túc một chút đi, cũng đã là giữa trưa rồi, em muốn hỏi anh có về nhà ăn cơm không?"
Tống Lăng nhìn thời gian, buổi chiều còn phải ký hợp đồng: "Anh không về đâu, anh ăn bừa gì đó là được."
"Ăn đồ ở ngoài không sạch sẽ, anh ở chỗ nào? Em mang cơm đến cho nhá?"
"Anh đang mua ít đồ."
"Thôi được rồi, anh không về ăn, ba em lại phải làm ít cơm đi, thôi cúp máy đây."
"Từ từ đã."
"Lại sao nữa?"
"Sao em không hỏi mấy giờ anh về? Nếu mà đêm nay anh ở ngoài ăn chơi đàng điếm..."
"Ai cản anh đâu, anh thích thì cứ đi đi."
Bên kia đã cúp điện thoại, Tống Lăng nhìn di động khẽ cười.
Trương Xuân Minh nhớ tới thời điểm mình và vợ yêu nhau cũng tình chàng ý thiếp như vậy, nùng tình mật ý, gọi điện thoại đều có thể để lại dư vị vài ngày, không coi ai ra gì, hoàn toàn không biết hai chữ e thẹn viết như thế nào.
Trương Xuân Minh: "Giám đốc Tống, hay là tôi xuống lầu chờ trước?"
Tống Lăng thu lại biểu cảm, lại quay lại bộ dáng bất cận nhân tình: "Đi thôi."
(*) Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.
Trương Xuân Minh: "..." Người này trước mặt lạnh lùng bao nhiêu thì sau lưng sẽ chó bấy nhiêu.
Tống Lăng đi theo Trương Xuân Minh đến văn phòng mua bán ký hợp đồng, còn đập vỡ một quả trứng vàng, thế nhưng lại ẵm được giải nhất, được tặng một con xe điện.
Thanh toán hết một lần, tiền trao cháo múc giao dịch đơn giản.
Nhân viên còn đặc biệt có cảm giác nghi thức mà bắn pháo hoa màu: "Chúc Tống tiên sinh tân hôn hạnh phúc."
Tống Lăng một đường đi từ văn phòng mua bán đến hiện tại vẫn luôn lạnh lùng, bây giờ lại hiếm thấy cong cong khóe miệng.
Hắn vừa đi, mấy nhân viên bắt đầu tán dóc.
"Ai lại may mắn như vậy, nhảy qua chế độ hâm mộ ghen ghét, trực tiếp hận luôn."
"Thật sự có tiền, 3500 vạn mà thanh toán một lần là xong."
"Đúng rồi, sao cậu lại biết đây là phòng cưới?"
"Sếp Trương nói mà, hắn muốn dẫn vợ của hắn xem sao trời, ngắm đèn đường."
"Rõ ràng sếp Trương nói là ngắm thiên văn, ngắm đèn đường, thốt ra từ miệng cậu nghe giả trân vậy."
"Nói theo cách lãng mạng chút không phải như vậy à, đây chính sự tốt đẹp của tình yêu và tin tưởng vào cuộc sống."
Tống Lăng sẽ không biết, quá trình tin tức truyền đi lại sai sót chênh lệch nhiều vậy, nhưng khi truyền tới tai mọi người lại chẳng thiếu chữ nào.
Rốt cuộc, hắn cũng bắt đầu giống như một người bình thường, bắt đầu tin vào sự tốt đẹp của cuộc sống và lãng mạn.
*
Còn bên kia, Chu Thanh Lạc mới vừa rời giường, Chu Thủ Lâm liền cười hì hì sáp đến, chốc lại rửa trái cây cho cậu, chốc lại đưa đồ ăn vặt cho cậu, sau đó ngồi bên cạnh cậu thở dài.
"Haizzz!"
Chu Thanh Lạc thầm giật thót, không phải là chuyện cậu và Tống Lăng yêu đương...!bị ông biết rồi chứ?
Người thế hệ trước tư tưởng tương đối bảo thủ, nhỡ đâu không tiếp thu được thì phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng ông đã nói qua, chỉ cần đưa đối tượng về, dù là nam hay nữ cũng không sao cả, nhưng theo như Chu Thủ Lâm là người bằng miệng không bằng lòng, một lòng muốn làm người có tính cách hiền lành, khả năng cũng chỉ là để trấn an cậu nên mới nói mạnh miệng.
"Ba, ba làm sao vậy?"
"Dì Lý ở cách vách bảo muốn giới thiệu đối thượng cho con đấy."
Tim Chu Thanh Lạc lập tức nhảy lên, cậu từ chối: "Ba, con vẫn còn nhỏ."
"Cũng không nhỏ nữa, sắp 22 rồi còn gì."
"Thật sự vẫn còn nhỏ!"
"Ba suy nghĩ chuyện này cũng không được lắm, dù gì phòng ở cũng chưa mua, lấy gì ra mà yêu đương đây, thế là không có trách nhiệm với người ta."
Chu Thanh Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đúng ạ."
"Ba đang nghĩ, cần kiếm thêm chút tiền, nhanh chóng mua phòng ở cho con, đề phòng lỡ như duyên phận tự nhiên đến, cũng có cái mà chuẩn bị trước, đúng không?"
Chu Thanh Lạc hiểu ra, Chu Thủ Lâm quanh co lòng vòng, nói bóng nói gió, chính là muốn nói mặt khác của sự việc.
"Ba, ba cứ nói đi, có phải ba muốn mở rộng mặt tiền cửa hàng không?"
Chu Thủ Lâm: "Tiểu Tống nhiều bạn bè, thằng bé cũng chăm lo rất nhiều cho việc kinh doanh, hiện tại xác thực cũng kiếm được không ít tiền, còn ba nữa, muốn thuê một mặt tiền cửa hàng, rồi thuê hai nhân viên bao ăn trưa, tay nghề của ba tốt như vậy, không được thưởng thức thì có phải là thiệt thòi đúng không?"
Chu Thanh Lạc cảm thấy rất thần kỳ, Chu Thủ Lâm ngay từ đầu không hề tự tin, nhưng hiện giờ lại có thể tự nhiên mà vậy mà nói ra những lời này.
Chu Thanh Lạc bỗng nhiên nghĩ đến, Chu Thủ Lâm có thể bước tiếp chính là do Tống