Nhắc tới hình xăm, Chu Thanh Lạc cũng cảm nhận được cảm xúc của Tống Lăng kém đi rất nhiều, mãi đến lúc trước khi ngủ, hắn vẫn luôn có chút không vui.
Mọi người nhìn thấy hình xăm, phản ứng đầu tiên sẽ chán ghét, sẽ sợ hãi, sẽ ghét bỏ, cho nên cách tốt nhất để cô lập một người là biến hắn thành như vậy, lâu ngày, tất cả mọi người đều sẽ sợ hắn, xa cách hắn, hắn sẽ biến thành một quái vật.
Tống Cẩm Dịch cũng chỉ lớn hơn Tống Lăng ba tuổi thôi, sao lại có lòng dạ độc địa như vậy.
Cái hình xăm này hẳn là khởi nguồn cơn ác mộng của Tống Lăng nhỉ?
Tống Lăng đã nói, tất cả quá khứ của hắn, hắn không muốn nói, nhưng nếu mình hỏi hắn, hắn có thể sẽ nói ra hết.
Nhưng Chu Thanh Lạc không đành lòng hỏi, dù sao những chuyện kia đều là vết sẹo của Tống Lăng, từng vết từng vết đều chảy máu đầm đìa, nếu như cậu cứ ép buộc vạch trần, Tống Lăng sẽ rất chật vật.
Cậu chờ Tống Lăng chính miệng nói ra.
Nhất định Tống Lăng sẽ mở miệng nói với cậu.
Tống Lăng nằm trên giường, ngẩn người nhìn đèn trần.
Tống Lăng: "Thanh Lạc này, em có tin được không? Một người thật sự có thể biến mất sạch sẽ trên thế giới này, đào ba thước đất cũng không tìm được dấu vết nào, chẳng để lại một chữ nào liên quan tới bà ấy trên thế giới."
Chu Thanh Lạc: "Anh nói tới ai vậy?"
Tống Lăng im lặng thật lâu, mãi mới chậm rãi nói: "Mẹ của anh."
Chu Thanh Lạc yên tĩnh nghe, Tống Lăng đang cẩn thận đẩy những tường rào tối tăm và mục nát kia ra, từ từ mở rộng nỗi lòng.
Hắn cười tự giễu, "Anh muốn tìm chứng cớ bà ấy bị Tống Triệu Quang hãm hại, nhưng tới tận bây giờ vẫn không tìm được một chữ.
Nhà họ Tống dọn dẹp quá sạch sẽ.
Đáng buồn là, đến cả tên bà ấy, anh cũng không biết."
Chu Thanh Lạc: "Cái này cũng không trách anh được, hai mươi mấy năm trước, internet không quá phát triển, đều qua giấy tờ thôi, bị tiêu huỷ sạch sẽ rồi."
Tống Lăng: "Anh không có chứng cớ.
Anh không biết dùng thủ đoạn bình thường nào mới có thể khiến cho những người kia phải trả một cái giá thật đắt đây."
Chu Thanh Lạc không biết nói thế nào.
Tuy nói trên thế giới không có bức tường nào mà gió không thể lọt qua, nhưng nếu như không ai nhảy ra khỏi thùng nhuộm, dựa vào người ngoài điều tra cẩn thận bóc tách vấn đề, vậy thì phải để cho thời gian chứng minh.
Chu Thanh Lạc: "Từ xưa tới nay, tà không thắng chính, công đạo tự tại lòng người, anh phải có niềm tin."
Tống Lăng nhìn chằm chằm vào cậu: "Thanh Lạc này, nếu quả thật có một ngày như vậy, em có còn thích anh không?"
Chu Thanh Lạc gật đầu, "Thích không liên quan đến những thứ này."
Tống Lăng cười, nhảy đến bên giường cậu, ôm lấy cậu, "Vợ anh thật tốt."
Chu Thanh Lạc: "Ai là vợ anh!"
"Sớm muộn thôi mà, nếu như em không gả đi, anh sẽ đến ở rể."
"Chê, không muốn."
"Vợ ơi, hôm nay có thể cho anh sờ một cái thôi được không?"
"Đi ra!"
"Chỉ chạm một cái thôi mà, thề là không làm gì đâu."
*
Ngày có lương, là một ngày giữa tháng sảng khoái tinh thần nhất.
Chu Thanh Lạc đánh răng ngâm nga tiểu khúc, rửa mặt ngâm nga tiểu khúc, ăn sáng cũng ngâm nga tiểu khúc.
Tống Lăng không vui, vì tối qua hắn bị Chu Thanh Lạc đuổi khỏi giường.
Sao tình yêu của hắn lại trong như nước vậy, không giống với trên mạng nói.
Trên mạng đã nói rõ, con trai 21 tuổi như sói như hổ, khao khát hằng đêm sênh ca, sao mà Chu Thanh Lạc...
"Có chuyện gì mà vui như vậy?"
Chu Thanh Lạc vui vẻ nói: "Có lương ấy, kim khố nhỏ của em lại thêm một khoản rồi."
"Thêm hai khoản, tính cả khoản của anh vào."
Nói đến đây Chu Thanh Lạc lại tức, cậu liếc Tống Lăng, "Anh còn chưa làm thẻ lương đâu, hôm nay không lấy được tiền."
"Em là vợ anh, không thể chuyển qua thẻ em được hả?"
Xem ra Tống Lăng chưa từng đi làm bao giờ, không biết quy trình, bảo sao mà không coi trọng như vậy, còn không đi làm thẻ ngân hàng.
"Mỗi nhân viên phải lập một tài khoản riêng, công ty cấp cho người đó bảo hiểm xã hội, cho dù là vợ chồng thì cũng phải có hai tài khoản ngân hàng."
Tống Lăng nhíu mày: "Ồ, là như vậy hả, vợ chồng cũng không được, anh cứ nghĩ là được chứ."
Chu Thanh Lạc nhìn vẻ mặt trêu chọc của người nào đó, nghĩ lại xem có chỗ nào không đúng.
Sau khi nhận ra thì tai cậu đỏ bừng, cậu tự kỉ tại chỗ vùi đầu ăn cháo.
Tống Lăng giả vờ như không thấy vẻ lúng túng của cậu, lại nghiêm túc hỏi: "Hay là do hai ta chưa hợp pháp nên mới không được? Nếu như có một bản chứng minh, chứng minh quan hệ của chúng ta hợp pháp thì chắc là được nhỉ?"
Chu Thanh Lạc: "Anh tập trung ăn bữa sáng của mình đi."
Tống Lăng: "Để lát anh phải đi hỏi nhân sự một chút, khẳng định chuyện này, nếu như có giấy chứng nhận mà được, vậy thì ta đi lĩnh giấy, anh cũng không cần phải đi làm thẻ nữa, cách này rất hay đó chứ?"
Chu Thanh Lạc cảm thấy không thể để cho Tống Lăng nói nữa, mặt người này không da, cái gì cũng dám nói.
"Anh cứ tấu nói một mình đi, em phải đi làm."
Chu Thanh Lạc nói xong thì vác balo lên lưng ra ngoài đi làm.
Tống Lăng cười ra ngoài cùng đi.
Chu Thanh Lạc đi ra ngoài sân, nhìn thấy xe điện tối qua Tống Lăng mua thì nhất thời mất hứng.
Chu Thanh Lạc chỉ vào chiếc xe điện cỡ nhỏ cho nữ mới toanh kia, "Xe này mà ba nghìn hai trăm chín mươi tệ ấy hả?"
Tống Lăng: "A, đúng vậy."
Chu Thanh Lạc: "Anh mua ở đâu, em đi tìm người bán."
Tim Tống Lăng giật thót: "Sao vậy? Muốn đổi màu khác à?"
Chu Thanh Lạc vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nghĩ tới kinh nghiệm sống của người nào đó gần như bằng không thì không thể làm gì, chỉ rất kiên nhẫn giải thích với hắn.
"Xe này căng lăm là một nghìn tám thôi, không thể nhiều hơn nữa, anh tiêu tiền như rác vậy, bị người ta lừa rồi.
Anh cầm hoá đơn theo đi, tan làm mình đi tìm người bán."
Tống Lăng không biết đi đâu để tìm ra người bán như vậy, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nghiêm túc nói: "Cái này anh mua chỉ một nghìn hai trăm chín mươi tệ thôi, rẻ hơn một nghìn tám nha."
Chu Thanh Lạc: "Rõ ràng là anh nói ba nghìn hai trăm chín!"
Tống Lăng cực kì chắc chắn, "Thế à? Em hoàn toàn nghe nhầm rồi, xe này sao có thể ba nghìn hai trăm chín được."
Chu Thanh Lạc không quá tin lời hắn, "Anh lấy hoá đơn ra đây em xem một chút."
"Giá mua là một nghìn sáu, anh không lấy hoá đơn, người bán lấy rẻ ba trăm."
Chu Thanh Lạc nửa tin nửa ngờ, "Nhưng mà rõ ràng em nghe là anh nói ba nghìn..."
"Em nghe nhầm thôi."
"Để em biết anh nói dối thì anh chết chắc rồi."
"Chết như thế nào vậy? Chết dưới hoa mẫu đơn hả?"
(*) Cả câu là 牡丹花下死作鬼也风流 Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu: Chết trong tay người đẹp thì cũng xứng đáng.
"..."
Tống Lăng thở phào nhẹ nhõm, sau này với mấy chuyện tiền bạc này, vẫn nên cẩn thận một chút trước mặt Chu Thanh Lạc.
Chu Thanh Lạc không để ý tới hắn, vừa mới chuẩn bị đội mũ lên, Tống Lăng gọi cậu, "Thanh Lạc này, em nhìn giúp anh một chút, sao cái mũ bảo hiểm này lại có chút kì quái như vậy?"
Chu Thanh Lạc tiến tới, "Kì quái chỗ nào?"
Tống Lăng cúi đầu, hôn bẹp một cái lên má Chu Thanh Lạc.
Âm thanh thanh thuý kia, không biết còn tưởng rằng lúc người lớn hôn trẻ sơ sinh phát ra tiếng bọp rất khoa trương.
Chu Thanh Lạc cảm thấy mặt mình bị một cái giác mút hút vào, sau đó gắng sức kéo ra.
Chu Thanh Lạc nhìn vẻ mặt hài lòng của người nào đó, cực kỳ ghét bỏ xoa xoa mặt, "Tống Lăng???"
Người nào đó mặt dày vô sỉ gẩy hoa hướng dương đồ chơi gắn trên mũ bảo hiểm, "Đáng yêu kì quái đó."
"..." Con mẹ nó có thể quê mùa hơn một chút được không???
Chu Thanh Lạc không nói gì, buồn bực đội mũ bảo