Trước giờ Chu Thanh Lạc chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra cậu vẫn luôn rất nhút nhát khi bày tỏ tình cảm của mình, cậu luôn nghĩ đó là một chuyện riêng tư.
Mấy loại chuyện lãng mạn mờ ám này chỉ nên xảy ra ở mấy nơi chỉ dành riêng cho hai người.
Ví dụ như trong phòng ngủ đóng chặt cửa.
Cậu không bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có những hành động khác lạ ở bên ngoài, trước mặt Tống Lăng, cậu vẫn luôn bảo thủ, nhút nhát, vừa muốn kiềm chế lại vừa xoắn xuýt.
Nhưng Tống Lăng thì khác.
Con đường trưởng thành của hắn quá gập ghềnh, trong con người hắn tồn tại hai nguồn năng lượng cực đoan, một kiểu thờ ơ và điên cuồng, mang theo sức mạnh của sự hủy diệt, không gì có thể ngăn cản được.
Nhưng khi cởi bỏ lớp vỏ bọc này, hắn chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, bộc lộ mong muốn của bản thân một cách đơn giản và thẳng thắn, không hề che giấu.
Chỉ cần hắn muốn, hắn đều sẽ tùy tâm sở dục, tự theo ý mình thích làm gì thì làm nấy, liều mạng và thẳng tay.
Giống như một người điều khiển, không cần đến lý trí gì hết.
Nếu không có ai kéo hắn lên, hắn sẽ sống trong hoang tưởng và làm theo phương pháp và cách làm của riêng mình, bất chấp đúng sai.
Cũng giống như trước đây, hắn không muốn sống nên mới mặc cho người khác làm tổn thương đến mình, như một công cụ vô cảm, lãnh đạm, một lòng chỉ nghĩ đến hủy diệt.
Lại giống như hiện tại, hắn điên cuồng muốn chiếm giữ cậu, thậm chí ngay cả cơ hội hít thở cũng không tha.
Chu Thanh Lạc trước giờ chưa từng nghĩ qua, bản thân hướng đạo phật cầu bình an, lại cứ khăng khăng thích một người điên cuồng và nóng nảy như vậy.
Bản thân hắn dường như lúc nào cũng trong trạng thái bùng cháy, mà cậu cũng sắp bị làm cho tan chảy đến nơi rồi.
Chu Thanh Lạc cũng kìm lòng không đậu mà nhắm mắt lại, đưa tay ôm eo hắn.
Tiếng răng môi dây dưa và hơi thở nặng nề trong không gian xa lạ này vừa ngọt ngào vừa kích thích.
Thỉnh thoảng ngoài cửa có người qua lại, có người vặn nắm cửa nhỏ giọng phàn nàn tại sao nhà vệ sinh lúc nào cũng thấy hỏng, Chu Thanh Lạc cả người căng thẳng đến nỗi cứng đờ, mà Tống Lăng lại càng ngày càng táo tợn hơn, tay hắn lần mò từ vai xuống phía dưới cạp quần cậu, hắn nắm lấy eo cậu, vén vạt áo lên cẩn thận luồn tay vào, bàn tay đặt lên eo nhẹ nhàng xoa bóp.
Tống Lăng hơi tách ra, lời lẽ đậm chất bỡn cợt: "Eo của vợ thật là mềm.
"
Toàn thân Chu Thanh Lạc run lên, cả người cậu nóng rực, mà bàn tay Tống Lăng lại lạnh lẽo, trượt trên làn da nhạy cảm trên eo, cậu không nhịn được muốn nhúc nhích thì Tống Lăng bỗng thu tay lại, hai người tựa sát vào nhau.
Chu Thanh Lạc đột nhiên tỉnh táo lại.
Suýt thì cọ ra lửa thật.
Chu Thanh Lạc nhanh chóng đẩy Tống Lăng ra, lùi lại phía sau một chút, giữ khoảng cách với Tống Lăng.
Nhưng Tống Lăng làm gì có chuyện nghe theo, dứt khoát không cho cậu có cơ hội chạy thoát.
Chu Thanh Lạc mặt đỏ bừng: "Tống Lăng, anh đừng quậy nữa.
"
Tống Lăng nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Thanh Lạc, nhìn người nào đó trong lòng mình xấu hổ đến mức muốn ngất luôn tại chỗ, có lẽ là do quá căng thẳng, ánh mắt cậu vẫn sáng rực, đôi mắt đảo qua, ánh sáng lấp lánh, cảnh đẹp ý hay.
Tống Lăng lùi lại một chút, day day trán, cười khẽ.
"Thanh Lạc, nếu có một cây kem vị dâu và kem vị vani, em sẽ chọn vị nào? Em có muốn ăn không?"
Chu Thanh Lạc gật đầu.
"Nói chuyện.
"
"Có!"
Tống Lăng nghiêng đầu sang một bên, cắn nhẹ vào vành tai cậu, thấp giọng nói: "Anh sẽ quết kem lên người em, sau đó vừa liếm vừa cắn, chậm rãi ăn em.
"
"!"
"Thanh Lạc, đây mới là liếm và cắn.
"
Chu Thanh Lạc đã xấu hổ muốn độn thổ rồi, lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, dựa vào vai Tống Lăng, tùy ý để cho tay Tống Lăng du tẩu ở trên eo cậu.
Tống Lăng ôm chặt lấy cậu, không hề che giấu sự nóng bỏng của bản thân, khàn giọng nói: "Thanh Lạc, đây mới chính là tình yêu, đã hiểu chưa?"
Vì Tống Lăng mà Chu Thanh Lạc bỏ lỡ thời gian ngủ trưa, nếu không có thợ đến sửa nhà vệ sinh gõ cửa, có lẽ Tống Lăng đã hôn rách môi cậu rồi bóp gãy vòng eo ấy luôn rồi.
May mà hôm nay cậu mặc một cái quần có thắt lưng, cạp quần khá chật, nếu không Tống Lăng ắt hẳn đã!
Anh thợ sửa chữa gõ cửa, hét lên: "Bên trong có ai không? Nhà vệ sinh bị hỏng à? Tôi đến sửa nè.
"
Chu Thanh Lạc hốt hoảng sửa sang lại quần áo, kéo Tống Lăng kiếm chỗ trốn.
Tống Lăng có chút buồn cười, trầm giọng nói: "Trốn cái gì?"
Chu Thanh Lạc phớt lờ hắn, muốn một mình trốn vào nhà vệ sinh.
Tống Lăng từ từ lấy điếu thuốc trong túi ra, cho vào miệng rồi bật lửa ra, châm điếu thuốc và hít một cái.
Chu Thanh Lạc: "?" Anh ấy vẫn còn hút thuốc lá hả?
Thấy cửa sắp bị mở ra, dưới tình hình cấp bách, Chu Thanh Lạc cũng chẳng còn thời gian kiếm chỗ trốn, vội vàng cầm điếu thuốc nhét vào miệng mình, tay cầm bật lửa với vẻ mặt bối rối.
Không biết châm lửa.
Tống Lăng cắn điếu thuốc, im lặng cười cười, rút điếu thuốc trong miệng Chu Thanh Lạc ra thay vào điếu thuốc của chính mình, rồi tự châm một điếu khác, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Chu Thanh Lạc bỗng nhiên nhớ tới Tống Lăng cũng từng hút thuốc trong đêm tiệc chia tay Giang Thời Ngạn, lúc đó trông hắn có chút cô đơn, từng làn khói như chất chứa một câu chuyện nào đó.
Nhưng hiện tại, vẻ mặt của hắn lại mang theo dục vọng hơi giảm sút, ánh mắt vừa mê li vừa mập mờ, không cẩn thận một cái khiến người khác nhìn ra, lúc này mỗi một làn khói đều là tai nạn chết người.
Cũng may hôm nay cả hai người đều mặc quần áo rộng rãi, áo khoác ngoài dài nên có thể che đậy lại.
Anh thợ vừa bước vào cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là hai cậu thanh niên xã hội quấn quấn quần áo phì phèo điếu thuốc, một đứa thì chảnh chó kiêu ngạo đang nuốt mây thổi khói, một đằng thì mặt đỏ hít thuốc, như thể đang chột dạ vì làm điều gì đen tối.
Cái người đang nhả khói như mây kia trên người còn có hình xăm, ánh mắt thờ ơ vẻ mặt cao ngạo, vừa nhìn cái đã thấy như một đại ca xã hội đen kinh nghiệm đầy mình, không có vẻ nào là người tốt.
Người còn lại thì tay cầm điếu thuốc nhưng lại không hút lại càng trông quỷ dị, nhưng nhìn chung thì vẫn giống một cậu bé lương thiện, cầm điếu thuốc như đang cầm cây kẹo mút, tư thế cũng không quen thuộc cho lắm.
Có lẽ là lần đầu hút thuốc, chắc là mới bị sặc nên mặt mới đỏ như thế.
Anh ta biết ngay mà, trong nhà vệ sinh chắc chắn có người đang lén lút hút thuốc, lại còn mượn cớ anh ta đến sửa chữa, mấy chuyện này anh ta đã đụng phải quá nhiều lần rồi.
Nhà vệ sinh làm gì có chuyện dễ dàng hỏng như vậy chứ.
Cậu bé lương thiện Chu Thanh Lạc không biết hút thuốc, cầm điếu thuốc vẫn đang cháy trong tay.
Thợ sửa chữa: "Hai cậu em này, trong này không được hút thuốc, tòa cao ốc này có hệ thống cảnh báo khói lửa, lỡ như làm chuông báo reo lên thì hai người chịu trách nhiệm bồi thường đó.
"
Chu Thanh Lạc lập tức vặn vòi nước dập tắt điếu thuốc: "Được ạ, tôi không hút nữa, cảm ơn đã nhắc nhở.
"
Thợ sửa chữa quay đầu lại vừa định nhắc nhở người đàn ông xăm hình nhưng lại bị ánh mắt của hắn làm gạt bỏ ý định.
Con ngươi của người này chếch lên trên, đuôi mắt vẫn hếch lên, mang theo một sự tàn nhẫn khó tả, khi gương mặt không có chút biểu cảm gì nhìn chằm chằm vào người khác, người nào nhát gan một chút chắc sẽ run lên bần bật, ánh mắt có chút thần bí khó lường, không biết chừng giây tiếp theo hắn có tung nắm đấm hoặc rút dao xiên cho bạn một phát hay không.
Nhưng anh thợ sửa chữa cũng là người từng trải.
Thời còn trẻ anh ta cũng có một thời không hiểu chuyện và ngu dốt, biết rằng những người như vậy cũng không đáo để là mấy, những nhóm người như vậy thì thường được xưng là