Cửa mở ra, đáy mắt Khanh Hoan lộ ra tia sáng chói lóa, đôi mắt trông mong nhìn Yến Hoài ngồi xe lăn tiến vào. Lông mi thật dài chớp chớp, giơ đôi tay bị trói lại lên: “Người ta đau quá, giúp người ta cởi ra đi, có được không?”
Đây là cô học từ Lâm Thu Thu uống say. Lâm Thu Thu uống nhiều quá nên vấp chân ngã, ngồi xuống đất nói với mặt baby rằng chân cô ấy đau, muốn cõng. Mặt baby khí thế đưa lưng cho cô ấy, cõng cô ấy về.
Yến Hoài nhìn Khanh Hoan không nói gì.
Khanh Hoan chớp mắt, sờ sờ gương mặt bị anh nhìn. Có phải là cô trang điểm lố quá không, khiến anh nhìn thấy không tự nhiên sao? Cô hơi chột dạ: “Em chỉ trang điểm nhẹ nhẹ chút thôi.”
Phát hiện Yến Hoài vẫn nhìn cô chằm chặp giống như đang im lặng vạch trần lời nói dối của cô, Khanh Hoan hơi hoảng loạn: “Chỉ vẽ một cái sẹo thôi à, là cái rất nhỏ, cực nhỏ á. Thật ra cũng không khác mặt mộc là mấy.”
Ánh mắt Yến Hoài dừng trên vết sẹo vẽ trên mặt Khanh Hoan.
Đúng là chỉ vẻ một vết sẹo, đúng thật là rất nhỏ ngay bên má phải.
Nhưng cái sẹo kia là hình trái tim.
Sẹo như lòng tôi. Khanh Hoan phồng má làm vết sẹo trái tim trên má mình nổi hơn. Sau đso cong mắt nhìn Yến Hoài, hơi thấp thỏm, không biết anh có thích hay không.
Cô vốn muốn vẽ vết sẹo hai hình trái tim lồng vào nhau, rồi vẽ thêm một loạt nốt ruồi bự đen tuyền, đẹp đẽ như trên mặt mẹ Thịnh Minh Huyên, đại diện cho mũi tên xuyên qua hai trái tim, tuy nhiên không đủ thời gian để vẽ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Cuối cùng Yến Hoài cũng mở miệng, giọng anh cũng khàn khàn đáng sợ hệt như gương mặt bị tổn thương của anh: “Lau đi.”
Khanh Hoan hơi đau lòng, quả nhiên người đẹp thật sự như hoa sen mọc lên từ nước trong, không cần thiên nhiên bài trí không thích vẻ đẹp giả dối của cô.
Cô lấy bông tẩy trang từ túi ra, chậm rãi lau mặt, ánh mắt vẫn dừng trên đùi của Yến Hoài.
Tuy đã dùng không ít pháp lực để đánh thức người nhà nguyên chủ trong viện điều dưỡng nhưng vẫn còn dư một ít. Hơn nữa vì trong khoảng thời gian này, cô vận dụng pháp lực vào ca hát nhiều lần nên cấp bậc cũng hơi cao lên.
Bây giờ cô không thể dựa vào ca khúc có sẵn ở thế giới này mà phải tự nghĩ ra bài hát mới như một vật trung gian để thi triển pháp lực.
Nhưng mà tạm thời hiệu sẽ không mạnh lắm, sức ảnh hưởng cũng không rộng rãi.
Khanh Hoan tính toán một chút, phần pháp lực dư lại đó hẳn là đủ để cô hát một bài hát chữa bệnh ngắn. Nếu tình trạng của Yến Hoài không nghiêm trọng như thế thì hẳn là cô có thể khôi phục sức sống của mấy ngón chân của anh trong hôm nay.
Dù sao ngày rộng tháng dài, đợi pháp lực của cô nhiều hơn một chút, sẽ từ từ chữa khỏi chân cho Yến Hoài…
Hai má Khanh Hoan ửng hồng, nói không chừng người đẹp sẽ lấy thân báo đáp ấy chứ.
Yến Hoài nhìn Khanh Hoan đang cười ngây ngô, cảm giác như cô lại có ý tưởng kỳ quái nào đó.
“Tôi giúp anh mát xa chân nhé?” Khanh Hoan muốn đứng lên, lại phát hiện chân cô còn bị cột lại, nhìn Yến Hoài đầy mong chờ. Nhưng người này cứ vô cảm nhìn cô, vừa nhìn đã biết sẽ không gỡ ra giúp cô rồi.
Chỉ có thể tự dựa vào chính mình thôi.
Khanh Hoan mất mát thở dài, đồng thời duỗi tứ chi, hơi vô lực mà hô khẩu hiệu: “Ha cạch ~”
Dây thừng đứt ra, Khanh Hoan đứng dậy, nhìn Yến Hoài với gương mặt tươi cười, mềm mại: “Em giúp anh mát xa chân nhé?”
Yến Hoài cụp mắt nhìn dây thừng đầy trên đất, đáy mắt tối sầm.
Đây là mục đích thật sự của cô ư? Giúp nhà họ Thịnh thử xem chân anh có thật sự tàn phế không.
Yến Hoài không từ chối, nhìn Khanh Hoan đi tới. Khanh Hoan cầm cái đệm rồi ngồi xuống đất. Ngón tay trắng trẻo cẩn thận miết chân Yến Hoài, còn ngẩng đầu nhìn phản ứng của anh: “Lực này thế nào?”
“Cô đang hỏi người không có cảm giác ở chân độ mạnh nhẹ này thế nào sao?” Đôi môi nhợt nhạt của Yến Hoài thốt ra giọng điệu không hề gợn sóng.
Ầu, cô đã hỏi đến nỗi đau của người đẹp rồi. Khanh Hoan tự biết mình nói sai nên nhanh chóng cúi đầu, chuyên tâm vận chuyển pháp lực.
Khanh Hoan vừa yên tĩnh thì căn phòng cũng yên lặng theo. Yến Hoài cụp mắt nhìn cô, cô cúi đầu, lộ ra cái cổ tinh tế trắng như tuyết, cả người co lại thành một cục ngồi bên chân anh, ngoan ngoãn mát xa cho anh.
Yến Hoài chỉ nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại ngay.
Bóng dáng của Khanh Hoan biến mất nhưng cảm giác đầu ngón tay cô chạm lên đùi anh lại càng rõ ràng hơn.
Cô cũng không hiểu về mát xa trị liệu, lực tay lúc mạnh lúc nhẹ như con non của động vật nào đó, thử chơi đùa với vật mới lạ.
Từng đợt ngứa ngáy lướt qua.
Thế nhưng lại còn tra tấn hơn cả những cơn đau mà cô tạo ra để thử xem chân anh có cảm giác hay không.
Giữa mày Yến Hoài hơi nhăn lại.
Ngay lúc anh sắp không nhịn được mà nắm lấy tay xe lăn, Khanh Hoan đột nhiên cất lời: “A~”
Yến Hoài mở mắt, nhìn Khanh Hoan đang ôm chân mình, thâm tình nhìn chân phải của anh mà hát: “Ngón chân nhỏ của Yến Hoài ơi ~ em động đậy đi ~ Chị muốn thấy bóng hình mạnh mẽ của em lần nữa ~ Chị tin rằng, chỉ cần em bằng lòng thì em có thể nhấc cả thế giới lên ~”
Yến Hoài: …
Anh không có ngón chân nhỏ nào có thể nhấc cả thế giới lên hết!
Khanh Hoan dùng pháp lực xong, mở mắt ra, thử chọc chọc chân Yến Hoài: “Không có phản ứng sao?” Cô ngẩng đầu nhìn Yến Hoài, ánh mắt thờ ơ của Yến Hoài đã trả lời câu hỏi của cô.
Không thể nào!
Khanh Hoan chau mày.
Bài hát của cô chưa từng…
Khanh Hoan khựng lại, cũng không phải là chưa từng mất hiệu quả.
Trong đầu cô hiện lên một gương mặt xấu xí, hại cô suýt nữa nôn ra trước mặt người đẹp.
Khanh Hoan không rõ vì sao bài hát của cô lại không có tác dụng với Yến Hoài. Bài hát của cô ngoài việc vô dụng với đại ma vương thì mấy đại tiên nhân trong các trấn ở thế giới tu tiên cũng đều đau lòng rơi lệ và nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng ca của cô.
Chẳng lẽ pháp lực của cô vẫn chưa đủ, tình trạng của Yến Hoài còn nghiêm trọng hơn cô tưởng sao?
Khanh Hoan nghiêm túc thở dài, thế thì cô sẽ cố gắng tích cóp pháp lực để chữa bệnh cho người đẹp.
Nhưng… khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô ỉu xìu.
Nhưng nếu cô bắt đầu tu luyện, pháp lực ngày càng nhiều thì mặt cô sẽ ngày càng xấu.
Chênh lệch với người đẹp sẽ ngày càng lớn.
Khanh Hoan trải qua sự tranh đấu tâm lý kịch liệt, cuối cùng quyết định cô bằng lòng hy sinh dung nhan vốn không xinh đẹp của mình để có thể làm người đẹp đứng dậy.
“Anh nhất định phải nhớ kỹ bộ dáng hiện tại của em nhé.” Khanh Hoan lôi kéo xe lăn của Yến Hoài, không cho anh đi: “Sau này mặt em ngày càng bóng loáng, ngày càng tinh xảo thì nhất định, nhất định anh đừng…”
Cô nhìn mắt Yến Hoài, gằn từng chữ như muốn khóc ra máu: “Đừng ghét bỏ em nha.”
Yên Hoài mím môi, đôi tay hơi dùng sức để xe lăn thoát khỏi sự kiểm soát của Khanh Hoan, gương mặt vô cảm ra khỏi phòng.
Khanh Hoan ôm ngực ngã trên giường, ngày tháng không thể chung chăn gối với người đẹp bao giờ mới kết thúc đây.
“Thiếu gia, cô Khanh Hoan lạnh nhạt với Nghiêm Quyết như thế nhưng lại nhiệt tình với cậu như vậy. Rốt cuộc là cô ấy có biết thật ra cậu và Nghiêm Quyết là…” Quản gia không nói tiếp, nhìn Yến Hoài với ánh mắt nghi ngờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Yến Hoài nhìn tấm chăn trên đùi, không biết tại sao cảm giác Khanh Hoan xoa bóp đến giờ vẫn chưa hết. Anh cụp mắt, dường như còn có thể nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ thành một cục của cô bên chân anh, ngoan như một chú thỏ con.
Yến Hoài hiếm khi bực dọc, xốc chăn rồi đứng lên, bước vào phòng tắm.
Quản già nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu gia nhà mình, đôi mày nhíu chặt, liên tục lắc đầu.
Cô Khanh Hoan, đúng là cô gái khiến người ta không thể nắm bắt được.
Khanh Hoan lại chưa gặp được Yến Hoài đã bị đưa về nơi huấn luyện.
Quản gia lại phát hiện một con Dango* xấu xí trên giường, bởi vì thật sự quá xấu, mà lại còn thêu tên thiếu gia nhà ông nên quản gia cho rằng thiếu gia nhà mình sẽ không thích, chuẩn bị vứt nó đi, đỡ làm thiếu gia nhà ông nhìn thấy lại phiền lòng.
(*) Là con tròn tròn này:
Nhưng Yến Hoài lại vô cảm lướt qua mặt ông, thuận tiện rút con búp bê xấu xí trong tay đi.
“Thiếu gia?” Quản gia hoảng sợ, từ nhỏ đến giờ thiếu gia nhà ông chưa thích con búp bê nào, chứ đừng nói đến con búp bê xấu thế này.
“Những việc cô ấy làm có lẽ là có ý nghĩa gì khác.” Yến Hoài thu con búp bê lại, lạnh mặt nói với quản gia: “Tôi thu lại là để nghiên cứu.”
“Ồ ồ!” Quản gia bừng tỉnh, vẫn là thiếu gia nhà ông suy nghĩ thấu đáo: “Được, nếu lần sau tôi tìm được gì đều sẽ cất lại cho cậu.”
Yến Hoài kiêu ngạo nâng cằm: “Ừm.”
Sau ba vòng công diễn thì cấp bậc từ A-F bị hủy bỏ. Ba mươi thí sinh đứng cùng một điểm xuất phát, cùng lao đến điểm kết thúc.
Sự lo lắng trong lòng các thí sinh căng như dây đàn.
Đặc biệt là tóc vàng và tóc hime từng bị ba đám người cảnh cáo trước đó. Sau khi bị cảnh cáo, bọn họ mới thật sự nhận ra thực tế và hiểu được mình đã chọc phải người không nên dây vào. Bọn họ không phải Chu Noãn Noãn, sau lưng không có Chu thị làm chỗ dựa cho họ.
Chuyện mà xảy ra thì họ sẽ là người đầu tiên gặp xui xẻo.
Thậm chí bọn họ chẳng thèm quan tâm đến kết quả thi đấu là gì nữa, không lập nhóm thì vẫn có thể trụ lại giới giải trí. Nhưng nếu trêu phải người không nên trêu thì đừng nói đến giới giải trí, có thể họ sẽ không ở lại thủ đô này nổi nữa.
Chuyện đến bây giờ chắc chắn hối hận đã không kịp rồi, họ chỉ có thể dính Chu Noãn Noãn hơn, trông cậy lúc sự việc bại lộ thì cô ta có thể cứu vớt họ một phen.
Thái độ của Chu Noãn Noãn với việc này rất không rõ ràng, luôn cười an ủi họ rằng việc này không nghiêm trọng như họ nghĩ, nhưng cũng chẳng cho họ bất kỳ sự bảo đảm rõ ràng nào.
Tóc vàng và tóc hime không ngốc, họ biết Chu Noãn Noãn không thể trông cậy vào nên lập tức đánh chủ ý lên người bọn Khanh Hoan. Đương nhiên, bọn họ biết nếu ngầm xin lỗi và xin các cô tha thứ thì chắc chắn các cô sẽ không đồng ý. Vậy nên, trong buổi luyện tập tập thể trước vòng công diễn thứ ba, họ đứng lên trước mặt tất cả các thí sinh và ống kính máy quay, cực kỳ chân thành khom lưng xin lỗi nhóm Khanh Hoan.
Tóc vàng và tóc hime đều đã nghĩ kỹ rồi, nếu đám Khanh Hoan thật sự còn không tha thứ cho họ thì ít nhất sẽ để lại ấn tượng lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li trong lòng khán giả. Đến sau này, nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ lên bán thảm, kéo đám Khanh Hoan xuống nước cùng bọn họ.
Bọn họ cũng không muốn đắc tội với Chu Noãn Noãn, chỉ thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, còn rất mưu mô mà che việc mình làm sai đi, chỉ nói một cách mơ hồ, không rõ ràng rằng bọn họ có thái độ không tốt với nhóm Khanh Hoan, đã xem nhẹ thực lực của các cô.
Nói một cách rất chân thành, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, trông thành khẩn, đáng thương lạ thường.
Vừa thất hai cô gái nhỏ khóc lóc dữ dội, sóng bình luận lý trí chạy đến:
[Ôi dào, đều là những cô gái nhỏ mới thành niên, chuyện nhất thời hồ đồ làm sai chẳng phải rất bình thường sao? Nếu cứ nắm lấy không buông thì chẳng phải là hủy hoại cả đời của người ta sao?]
[Đúng vậy đúng vậy, người ta đều đã xin lỗi rồi, thái độ cũng chân thành. Biết sai thì sửa là đứa trẻ ngoan. Đừng có hẹp hòi như vậy, tha thứ cho người khác là tha thứ cho chính mình đó!]
[Quan Quán Quán, Lâm Thu Thu và cả Nghê Thải nữa, nhà các cô có tiền như vậy, còn tính toán chi li với các thí sinh khác làm gì?]
Tóc vàng và tóc hime vừa khóc vừa nhìn lén phản ứng của bọn Khanh Hoan, thấy các cô cũng không mềm lòng nhận lời xin lỗi của họ trước ống kính, oán hận dâng lên trong lòng, cảm thấy đám Khanh Hoan là người có lý là lập tức không tha.
Lâm Thu Thu đứng dậy: “Trong lần kiểm tra đánh giá để phân nhóm này, bốn người bọn tôi đã chuẩn bị một bài hát. Đúng lúc bài hát này có thể đáp lại lời xin lỗi của hai người Trình Dao.”
Đại K vừa nghe đã thấy vui vẻ: “Các bạn muốn hát bài gì?”
Lâm Thu Thu không trả lời mà đứng vào chỗ sân trống cùng bọn Khanh Hoan.
Sóng bình luận thấy bốn người họ người này lại lạnh lùng hơn người kia thì hơi sợ:
[Trời ơi, bốn người đẹp nhỏ này sẽ không hát loại bài hát mắng chửi người cho đám tóc vàng chứ?]
Khanh Hoan gật đầu với anh chỉnh âm nhạc, người chỉnh âm thanh phát nhạc ra.
Sóng bình luận vừa nghe:
[Hở? Khúc nhạc dạo này hơi quen tai! Hình như là nhạc chủ đề của phim truyền hình gì đó!]
Nhóm Khanh Hoan bắt vào nhịp đầu tiên, cùng nhau giơ tay phải lên, đau khổ toát ra từ mặt, tiếng ca đầy sức mạnh thốt ra từ miệng họ: “Cố chấp ôm chặt nỗi đau chỉ vì tình yêu, cố chấp ôm chặt tổn thương vì thù hận.”
Thiếu chút nữa là sóng bình luận phì cười:
[Ha ha ha, đây không phải là ca khúc chủ đề