“Xin chào, cho hỏi anh là Yến Hoài phải không ạ?”
Giọng điệu rất lịch sự, nhưng đã bị phần mềm thay đổi giọng nói biến thành âm thanh ma quỷ của bọn bắt cóc trong phim truyền hình. Nghiêm Quyết mím môi, giọng điệu hờ hững: “Cô là?”
Bên kia nghe thấy lời đáp lại, im lặng một lúc rồi tủi thân cất lời: “Anh không phải Yến Hoài, giọng anh không bùi tai.”
Nghiêm Quyết nhắm mắt, anh quên mất rằng lúc anh tồn tại dưới thân phận Yến Hoài, giọng nói không giống bây giờ.
Nhưng mà, cô nhóc đáng ghét Khanh Hoan kia dám chê âm thanh bây giờ của anh không bùi tai?!
“Đây không phải là số của Yến Hoài sao ạ?”
Khanh Hoan lại hỏi lần nữa, nếu không phải thì cô sẽ cúp máy ngay và luôn.
“Đúng vậy.” Nghiêm Quyết lên tiếng, không đợi anh tiếp tục nói thì giọng của Khanh Hoan trở nên căng thẳng: “Giọng anh hơi quen tai, giống như là một người xấu mà tôi biết vậy.”
Người xấu Nghiêm Quyết cắn răng, thở hắt ra, đè nén ý tưởng muốn xách Khanh Hoan đến đây dạy dỗ một trận.
“Anh đã làm gì Yến Hoài rồi?” Giọng của Khanh Hoan giương cao như muốn lập tức xuyên qua điện thoại, lao đến cứu Yến Hoài.
Nghiêm Quyết siết chặt tay, nặn ra một nụ cười, bắt chước giọng điệu của quản gia, nho nhã, lịch sự trấn an Khanh Hoan đang kích động và không biết sẽ làm ra chuyện gì: “Tiểu thư Khanh Hoan, xin đừng gấp gáp. Tôi là phó quản gia của Yến Hoài, tôi sẽ chuyển điện thoại cho thiếu gia ngay.”
Khanh Hoan tạm thời bình ổn, song nhanh chóng hỏi một câu trí mạng: “Sao anh biết tôi là Khanh Hoan?”
Nghiêm Quyết khựng lại.
Khanh Hoan vui sướng tưởng tượng đủ thứ bên đầu bên kia, ngại ngùng hỏi: “Có phải Yến Hoài cũng đến tìm bà bói để tính ra số điện thoại của tôi, sau đó lưu lại máy không?”
Nghiêm Quyết: …
“Hố hố.” Khanh Hoan không đợi Nghiêm Quyết trả lời, tự mình đắc ý: “Anh ấy cũng thích tôi.”
“Tiểu thư Khanh Hoan…” Nghiêm Quyết muốn ngăn sức tưởng tượng của Khanh Hoan lại nhưng bị Khạnh Hoan cắt ngang, ngữ điệu trịnh trọng: “Tối biết, Yến Hoài dễ xấu hổ, tôi sẽ không nói với anh ấy là tôi biết anh ấy thích tôi đâu.”
Nghiêm Quyết hít sâu một hơi, không muốn vòng vo vấn đề này với cô nữa, anh hạ giọng, để giọng trở nên khản đặc, lạnh nhạt nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Sau đó trở về giọng của Nghiêm Quyết: “Vâng, thiếu gia.”
Làm xong chuyện này, Nghiêm Quyết cũng tự thấy ngại. Anh rời mắt sang chỗ khác, không nhìn lỗ tai phiếm hồng của mình trong gương nữa. Anh để điện thoại bên tai, giọng điệu hững hờ: “Có chuyện gì thế?”
Khanh Hoan nhận ra giọng của Yến Hoài, vừa nghe đã biết đây là anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
“Yến Hoài!”
Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt rạng rỡ của cô lúc này.
Khóe môi Nghiêm Quyết bất giác cong lên, nhưng khi anh liếc mắt qua gương thì lại tự giễu nụ cười ngây ngô của mình, sau đó mím môi, dập tắt nụ cười nhợt nhạt đó.
Giọng nói cũng lạnh nhạt hơn: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Đám người tốt trước đây hay đưa tôi đến nhà anh không đến nữa.” Khanh Hoan không e ngại giọng điệu dửng dưng của Yến Hoài, dù sao cô biết anh thích cô, hơn nữa cô có cả chứng cứ nữa.
Bọn Quan Quán Quán từng nói, thích một người mới có thể nghĩ mọi cách để tìm cách liên hệ với đối phương, lén hỏi thăm số điện thoại của đối phương rồi lưu lại.
“Anh có thể nói địa chỉ nhà anh cho em không?”
Nghiêm Quyết mím môi.
Lúc trước, khi Trần Lệ còn đó, anh cảm thấy cô là được Trần Lệ gài vào nhà họ Yến, thay nhà họ Thịnh làm đôi mắt bên người anh, thử xem rốt cuộc anh có thật sự tàn phế hay không.
Bây giờ Trần Lệ không còn nữa, Khanh Hoan vẫn muốn đến tìm anh, mà phu nhân Thịnh cũng một mực muốn tặng con trai mình cho cô. Có thể thấy, lúc trước anh đã hiểu lầm cô rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Cô chỉ đơn thuần muốn song tu với anh thôi.
Nghiêm Quyết lạnh lùng từ chối: “Không thể.”
Cô chỉ thèm muốn cơ thể anh thôi.
Đến tìm anh, chắc chắn đều chỉ là vì muốn anh…
Vẻ mặt Nghiêm Quyết lạnh băng, đôi tai lại ửng hồng.
Khanh Hoan không ngờ mình sẽ bị từ chối, cô cho rằng Yến Hoài lưu số cô là đang đợi cô đến tìm anh, chỉ là anh hơi thẹn thùng mà thôi.
Đột nhiên bị từ chối thế này, giọng cô chợt nhỏ xuống. Nếu Nghiêm Quyết có thể nhìn thấy thì lông mi cô cụp xuống, cả người như bé thỏ con héo rũ, vừa hoang mang vừa mất mát: “Em kiếm tiền, muốn mua quà tặng cho anh, vậy mà anh cũng không muốn sao?”
Chỉ tặng quà thôi à?
Nghiêm Quyết phát hiện mình nghĩ nhiều lại nghĩ sai lệch, yết hầu chuyển động lên xuống, nghe thấy âm thanh đau lòng của Khanh Hoan, một loại bản năng không biết từ đâu ra giục giã anh lập tức đồng ý với cô, dù cô muốn gì cũng được, anh đều có thể đồng ý, chỉ cần cô có thể vui lên.
Ngay lúc anh sắp sửa mở miệng đồng ý thì lý trí đột nhiên ùa về, Nghiêm Quyết cất giọng dửng dưng: “Không thể.” Dừng một chút, anh nói: “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy, còn có…”
Trước mắt anh hiện lên dáng vẻ Khanh Hoan ôm bánh bao, khóc đến đau lòng, anh chau mày, nhắm mắt lại, giọng điệu không có gì khác thường: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Dứt lời anh lập tức cúp máy, không cho bản thân có cơ hội mềm lòng rồi lại hối hận.
Ở đầu bên kia, Khanh Hoan cầm chiếc điện thoại kêu tút tút, mặt nghệt ra như cái bánh bao, đôi mắt ậng nước. Lúc Tống Hi hỏi cô bị sao vậy thì cô khóc òa lên.
Mấy trăm năm rồi Khanh Hoan chưa từng buồn như vậy, cô được pháp lực nuôi dưỡng kỹ càng đến mức thể chất vượt xa người thường, lúc khóc cũng dữ dội hơn người khác.
Tống Hi nhìn mà ngớ người, cô ấy vội xoay người lấy hai cái bình giữ nhiệt, đặt dưới hàng nước mắt chảy ào ạt của Khanh Hoan: “Trời đất, xe chị mới mua đấy, em đừng để nó ngập lụt chứ!”
Khanh Hoan lại khóc to hơn nữa.
Tống Hi vất vả lắm mới an ủi được Khanh Hoan, vừa nghe thấy Khanh Hoan nói cô khóc là vì bị một người đàn ông đá thì suýt nữa nhấc Khanh Hoan lên lay mạnh để cô tỉnh táo. Cô là nghệ sĩ còn sự nghiệp đang phát triển trước mắt, không bị đá thì hai người cũng không có kết quả được đâu!!!
“Tại sao chứ? Rõ ràng là thích em mà còn từ chối em một cách tàn nhẫn như vậy…” Khanh Hoan duỗi tay, muốn đếm số lần Yến Hoài từ chối cô, kết quả cô phát hiện mình đếm hoài không hết, mém nữa cô lại bật khóc lần hai.
Tống Hi vội vàng đưa cái ly cho cô rồi khẩn cấp đưa cô về căn hộ.
Khanh Hoan ôm hai cái ly, khóc suốt đường đi. Khi xuống xe, cô đổ nước trong ly vào đám cỏ, con ếch xanh đờ đẫn ngồi trong bụi cỏ bị dính nước, tự nhiên sáng lấp lánh như được gắn bộ lọc, sung sướng nhảy đi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Khanh Hoan ôm cái ly về căn hộ. Bởi vì cả nhóm vẫn đang được ghi hình nên Tống Hi dặn dò cô không bao giờ được nói rằng cô có crush rồi. Tống Hi thấy trạng thái của Khanh Hoan không thể ổn định ngay được, để khán giả không phát hiện ra, Tống Hi bảo Khanh Hoàn thay thế từ “người đàn ông mà em siêu thích” thành “con cún yêu dấu của em”.
Khanh Hoan rất nghe lời Tống Hi, cô biết Tống Hi sẽ không hại mình. Vậy nên khi bọn Quan Quán Quán phát hiện đôi mắt đỏ au vì khóc của cô, vây đến hỏi chuyện thì Khanh Hoan nức nở, nói bằng chất giọng non nớt: “Hu hu hu, dường như tớ mãi mãi không gặp được con cún mà tớ yêu thương nữa rồi…”
Sau khi trở về nhà họ Yến, Yến Hoài xem phát sóng trực tiếp tại thư phòng: …
Sao anh cứ cảm thấy, con cún yêu dấu mà Khanh Hoan nói là anh nhỉ?!
Sóng bình luận còn spam một hàng nến:
[Em cún đáng thương, Đại Bàng Nhỏ đừng buồn nhé. Nguyện cầu trên thiên đàng có nhiều xương, em cún sẽ ra đi thanh thản.]
Yến Hoài: …
Quan Quán Quán trịnh trọng tự cầm lấy máy quay, nói với khán giả: “Thấy Hoan Hoan đau lòng như vậy, chúng