Một câu thật nhỏ lại thật dịu dàng làm sao, xua đi tất cả bao nhiêu những nhớ nhung phiền muộn trong trái tim hao mòn của La Thành Dương.
Anh vùi vào vai cô khóc nấc, hai bàn tay trân trọng ôm lấy tấm lưng cô, An Hạ vỗ về anh, xoa xoa mái tóc của anh một cách dịu dàng.
Ôm ấp đến khi anh ngừng khóc, anh buông cô ra, bàn tay nắm lấy tay cô, gương mặt đẫm nước mắt, hai hốc mắt đỏ hoe không dám nhìn cô, dẫu đã ngừng khóc, đôi vai anh vẫn còn run run, cánh mũi sụt sịt thật nhỏ.
Nhìn anh như vậy, An Hạ chỉ có chạnh lòng, tay cô nâng lên chạm lên gò má anh, ngón tay cái lau đi vết nước trên gò má đến khoé mắt, cô nhẹ an ủi.
"Đừng khóc nữa, hồi trước anh không có hay khóc như vậy, bây giờ lại thật là mít ướt đi" Nhìn anh như vậy, cô thật không quen, cô còn chưa kịp trả thù gì với anh nữa, anh đã khóc như vậy rồi.1
Thật là khiến cô đau lòng đi, như thế thì làm sao cô nỡ trả thù gì với anh đây.1
La Thành Dương nắm tay cô, bàn tay kia nâng lên chạm lên mu bàn tay cô đang chạm gương mặt mình, anh tựa gò má vào lòng bàn tay của cô, tay cũng đỡ lấy mu bàn tay của cô trên má mình.
Bằng tất cả những dịu dàng trên đôi mắt, anh tựa vào tay cô, âm thanh sau khi khóc có chút nghẹn ngào thỉnh cầu.
"Hạ...! Em đừng bỏ anh, anh biết là trước kia anh rất tệ, anh rất không tốt với em...!Nhưng mà sau này...!Sau này anh sẽ cố gắng thật tốt với em, anh sẽ không làm em buồn nữa cho nên là...!Em đừng bỏ anh...!Em lừa dối hay lợi dụng anh cũng đều được...!Chỉ cần đừng bỏ anh..."1
Những lời anh nói làm cho An Hạ trầm tư, trái tim xót xa đến mức lòng ngực cô tê tái, cô nhìn anh một hồi lâu thăng trầm rồi mới cất tiếng.
"Nếu em nói em muốn tất cả những gì của anh thì anh có cho em được không?"1
Tất cả của anh? La Thành Dương khẽ chớp mắt.
"Em muốn điều gì?" Tất cả quá bao hàm, anh không rõ cô muốn chính xác là thứ gì, mà cho dù đó là gì đi chăng nữa, La Thành Dương chắc chắn cho cô, anh không một do dự nói "Cái gì cũng đều được."1
"Thế em muốn La thị của anh, em muốn 70% cổ phần của anh, anh có cho em được không?"1
Anh nói cái gì cũng đều được, nhưng lời đề nghị này của cô sẽ vượt qua tưởng tượng của anh, đây là một đề nghị rất hoang đường.
La Thành Dương chợt cười, bàn tay nâng niu mu bàn tay cô, gương mặt tựa vào lòng bàn tay nhỏ nhắn tận hưởng hơi ấm, anh hít vào một hơi thật say đắm.
"Em sẽ ở bên cạnh anh phải không?"
An Hạ không chần chừ, gật đầu, cánh môi nhỏ mị lên.
"Em sẽ ở bên anh khi mà anh giao tất cả cho em."
Bởi một điều rất đơn giản, cô không muốn mình bị chi phối bởi anh nữa, mà chính cô sẽ là người chi phối anh.
Khi mà trong tay cô nắm tất cả, anh sẽ không thể rời bỏ cô, anh cũng sẽ không dám tùy tiện với cô nữa.
Hơn nữa, ông bà nội đang rất ghét cô, khi họ biết cô nắm toàn bộ La thị chắc chắn họ sẽ càng ghét cô hơn.
Khi đó họ sẽ càng khẳng định cô là một con hồ ly dụ dỗ cháu trai của họ, nhưng khi đó, khi tất cả La thị nằm trong tay cô, dù ông bà nội có ghét thì cũng chẳng thể phạm vào cô nữa.1
Còn cả, Ngô Bối Nghi.
Chị đã hại cô thành ra thế này, cô sẽ giành lại những gì mà cô đáng có, cô còn phải chứng minh cho cha thấy rằng cô cũng có năng lực, cô không hề thua kém chị.1
"Anh có dám ký vào đơn chuyển nhượng không?"
Cô nâng mắt nghiêm túc nhìn anh, cô muốn xem, rốt cuộc người đàn ông này yêu cô đến nhường nào, liệu anh có dám đánh đuổi cả sự nghiệp cho cô không.
Có dám cho cô tất cả những gì anh đang có hay không? La thị không phải là chuyện đùa.
Ngô An Hạ nhìn anh một cách đăm chiêu, dường như cô muốn nhìn xem trong đôi mắt lấp lánh của anh đang nghĩ điều gì, cô muốn nhìn xem trong đôi mắt ấy có bao nhiêu phần là chân thật.
Anh cũng nhìn cô, thẳng thắng nhìn vào đôi mắt cô rồi lặng đi, anh không đáp.
An Hạ nhẹ cười, có vẻ như anh không dám đánh đổi.1
Tay cô thu lại, có vẻ như đem giá trị của cô so với La thị là cô đang quá phận rồi, anh sẽ không dám.
Ngô An Hạ thu lại bàn tay, cô nâng ra nụ cười e thẹn, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một tia thất vọng.
"Không có gì, là em đã tự đánh giá cao chính mình rồi, anh cứ xem..."1
Lời An Hạ đang nói chợt bị chặn lại, anh túm lấy gương mặt cô, cúi xuống