Hạnh phúc đôi khi chẳng phải điều gì xa vời, mà đó chỉ là một nhà ba người nằm trên một chiếc giường, bé con lăn lóc một bên, anh và cô ôm nhau ngủ ở một bên giường còn lại, một nhà ba người trên cùng một chiếc giường thật ấm áp.1
Vài ngày sau, bản tin thị trường đưa lên tin tức tập đoàn thương mại La thị đổi chủ sở hữu, người nắm nhiều cổ phần nhất không còn là La Thành Dương nữa mà biến thành một cô gái họ Ngô.
Chủ sở hữu mới của La thị là Ngô An Hạ, tin tức này làm kinh động cả giới thương mại.
Người ta rất hiếu kì, một cô gái thì làm sao có thể quản lý một tập đoàn lớn như thế, người ta càng tò mò hơn, tập đoàn vốn là của La Thành Dương, làm cách nào mà La Thành Dương lại chuyển nhượng toàn bộ quyền sở hữu thuộc về cô gái kia.1
Có nhiều người đoán rằng, cô gái họ Ngô đã giở trò nào đó, cũng có những người phản bác chuyển đó, bởi người đàn ông như La Thành Dương không thể bị mê hoặc đến mức cho đi cả một La thị như vậy.
Tin tức nổi lên kéo theo bao nhiêu lời đồn cũng nổ ra, người ta nghi ngờ về thực lực của An Hạ, nghi ngờ về cách thức cô có được La thị.
Nhưng nghi ngờ đó cũng nhanh chóng bị dập tắt, vì ngay sau An Hạ ngồi lên ghế tổng của La thị, dự án đang thi hành của Bạch thị đã bị tước bỏ.
Bạch thị vừa mới giành được một dự án lớn từ tay La thị chưa được bao lâu, họ còn chưa kịp ăn mừng, dự án cũng chỉ vừa mới bắt đầu thi hành được vài ngày thì đột nhiên các cổ đông góp vón vào Bạch thị đều rút đi.
Các nhà đầu tư hủy bỏ hợp tác, Bạch thị với dự án dở dang và khối nợ lớn đã đi vào suy vong trầm trọng.
Ngay sau khi Ngô An Hạ lên làm bà tổng, kẻ đã cướp dự án của La thị đã bị diệt bỏ.
Ngày An Hạ còn làm cho Bạch tổng, An Hạ chính là người biên soạn ra các dự án để có thể tham gia tranh thầu với La thị, nhưng Bạch thị giành dự án bằng cách vô cùng bẩn thiểu, dự án trên tay Bạch tổng hoàn toàn thuộc về La Thành Dương.
Cô đã đến gặp mặt từng nhà đầu tư của Bạch thị, cô đưa ra bản dự án ngày đó cô đã cố gắng hết sức mình để hoàn thành để thuyết phục từng nhà đầu tư từ bỏ dự án hiện tại của Bạch thị, tham gia vào dự án của cô với tư cách là bà tổng La thị.
An Hạ đã cố gắng thuyết phục từng nhà đầu tư, vì có thể minh chứng dự án hiện tại là hàng cướp từ La thị nên các nhà đầu tư đã mất niềm tin với Bạch thị, họ đồng ý rút ra khỏi dự án của Bạch thị nhưng họ cũng không vội gia nhập vào dự án của An Hạ.1
Ngay sau khi Ngô An Hạ lên làm bà tổng, kẻ đã cướp dự án của La thị đã bị diệt bỏ.
Ngày An Hạ còn làm cho Bạch tổng, An Hạ chính là người biên soạn ra các dự án để có thể tham gia tranh thầu với La thị, nhưng Bạch thị giành dự án bằng cách vô cùng bẩn thiểu, dự án trên tay Bạch tổng hoàn toàn thuộc về La Thành Dương.
Cô đã đến gặp mặt từng nhà đầu tư của Bạch thị, cô đưa ra bản dự án ngày đó cô đã cố gắng hết sức mình để hoàn thành để thuyết phục từng nhà đầu tư từ bỏ dự án hiện tại của Bạch thị, tham gia vào dự án của cô với tư cách là bà tổng La thị.
An Hạ đã cố gắng thuyết phục từng nhà đầu tư, vì có thể minh chứng dự án hiện tại là hàng cướp từ La thị nên các nhà đầu tư đã mất niềm tin với Bạch thị, họ đồng ý rút ra khỏi dự án của Bạch thị nhưng họ cũng không vội gia nhập vào dự án của An Hạ.1
Bởi vì họ sợ Ngô An Hạ không thể quản lý tốt công việc, một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao có thể trụ vững trên thương trường đầy rẫy những mưu mô xảo trá này.
Họ đã vô cùng do dự, có một người đã nói như thế này.
"Tuy rằng cô là bà tổng của La thị, nhưng tôi không dám tin chuyện cô có thể quản lý tốt một nơi như thế, làm sao để đảm bảo cô sẽ làm tốt chứ?"1
Ngô An Hạ hoàn toàn hiểu được lo âu của họ, họ sẽ không vung tiền vào một chỗ không an toàn, bản thân cô cũng không dám chắc phần tin tưởng, nhưng...!An Hạ có một năng lực rất xuất sắc, cô tươi cười đáp lại.
"Ông có thể không tin vào tôi, nhưng ông không thể không tin vào La Thành Dương."
Nghe đến tên người đi trước của La thị, nhóm người bọn họ ngay lập tức lung lay, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc.
"Chẳng phải La tổng không còn đương nhiệm La thị nữa sao?"
"À..." An Hạ phì cười, tin tức đó nổ ra, ai ai cũng cho rằng La Thành Dương không còn chủ trì La thị, cô đem thắc mắc của bọn họ giải thích.
"Anh ấy đúng là không còn đương nhiệm La thị...!Ừm, nên nói là không chính thức đương nhiệm La thị" Cô đáp, động tác cầm lên túi xách của mình "Tôi nói như thế mọi người cũng hiểu rồi chứ? Mọi người cứ từ từ suy nghĩ sau đó trả lời tôi nhé, tôi xin phép."
Ngô An Hạ đứng dậy, rời khỏi bàn trà, mấy người nhà thầu ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo bóng lưng cô.
Câu cô nói...!Không chính thức đương nhiệm La thị? Tức có nghĩa là La Thành Dương vẫn quản lý La thị, bọn họ thì tất nhiên rất tin vào khả năng của La Thành Dương, được hợp tác với anh là cơ hội trời ban, không cần phải suy nghĩ thêm, dự án này chắc chắn phải hợp tác.
Như vậy có nghĩa là...!La Thành Dương vẫn phải quản lý La thị như trước nhưng lợi ích và người thụ hưởng lại thuộc về bà tổng? Có nghĩa là...!La Thành Dương cả đời này phải quy phục bà tổng?1
Ôi...!Phụ nữ là những niềm đau.1
Ngô An Hạ rời khỏi bàn đàm phán, đi đến con xe đang chờ đợi mình, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ liền thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.
"Phù..." Cô đã phải trưng ra gương mặt uy nghiêm không cau mày cả buổi đàm phán, giờ thì cơ mặt đã có thể giãn ra rồi.
"Thế nào? Có đàm phán được không?" La Thành Dương ngồi bên ghế lái dò hỏi, anh bây giờ được sắm một chức vụ rất lớn lao chính là tài xế của cô.1
An Hạ thở phào, mệt mỏi tựa vào ghế ngồi ứng đáp "Được..."
Nhưng mà vẫn phải dùng danh nghĩa của anh, thật có chút không đành lòng.
"Thế sao em lại chẳng vui vẻ tí nào vậy?" Anh nhìn mặt cô cũng biết cô không mấy hài lòng về buổi đàm phán.
Ngô An Hạ mím môi, cô không muốn nói mình giành được dự án là dựa vào tiếng tăm của anh, vừa rồi cô còn nằn nặc bảo anh ở xe đợi, cô sẽ đi vào đàm phán một mình, cô chắc chắn tự thân mình sẽ giành được nó.
Thế nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào anh một chút, có chút không cam tâm.
La Thành Dương nhìn cái miệng nhỏ cứ bậm bậm rồi lại mím mím, gương mặt rất không hoà khí của cô, anh chau mày.
"Bọn họ khinh thường em à?" Anh đoán, có thể là do bọn người kia không tin tưởng vào khả năng của cô cho nên đã dè biểu, nghĩ như vậy khiến cho tâm tình anh cũng trùng xuống, mắng nhỏ một tiếng "Mẹ kiếp..."1
Ngô An Hạ đang thư giãn cơ mặt, cô liền há hốc xoay sang anh, mặt anh đã đen lại, hai tay xua nhanh.
"Không phải, họ không có khinh thường em."
La Thành Dương cau có chặt hơn "Thế là chuyện gì? Chuyện gì khiến em không vui?"
Nét mặt khó chịu hiện rõ, trong ánh mắt anh phần là khó chịu phần là tức giận vì lo lắng cho cô, nhìn thấy anh như vậy, trái tim An Hạ không khỏi xuyến xao.
Cơ mà nhìn anh cứ như mấy đứa trẻ vậy, cô mới sầu não một chút anh đã quýnh quáng lên hết rồi, An Hạ phì cười, gương mặt xoay đi, chiếc má xụ xuống nói.1
"Tại em..." Cô bĩu môi "Vẫn phải dựa vào anh mới thuyết phục được bọn họ gia nhập dự án, chỉ là em không đành lòng khi cứ phải dựa vào anh thôi."
Cô dỗi nha, ban đầu vì muốn tự mình thuyết phục họ mới bảo anh không cần đi theo, nhưng cuối cùng thì sao? Cô vẫn phải dựa vào anh mới lấy được tín nhiệm của bọn họ.
La Thành Dương từ khó chịu cau có biến thành ngơ ngác, anh ngơ ra mấy giây, cuối cùng hiểu được vấn đề, anh liền ha ha cười lớn.
Tay vương ra véo bên má phụng phịu của cô.
"Dựa dẫm anh không tốt sao?" Anh sẵn sàng cho cô dựa dẫm, anh còn mong cô hãy dựa dẫm vào anh nhiều hơn một chút, La Thành Dương sực nhớ ra vấn đề, gương mặt anh đáng thương chớp chớp mắt với cô.
"Cơ mà...!Bây giờ là anh dựa dẫm em mới đúng, anh chẳng có gì ngoài em hết, em phải nuôi anh đó, bà tổng."1
Người ta gọi cô bằng bà tổng đều không có vấn đề, nhưng anh mỗi khi anh gọi cô bằng bà tổng đều khiến cô thật muốn cười, An Hạ xoay lại nhìn anh, cái miệng chu choa vểnh lên.
"Thế thì anh phải cố gắng làm việc thật tốt đi ha, nếu không bà tổng đây sa thải anh đó" Cô nhướng đôi mày thanh "Nhanh đưa bà tổng về nhà nào."1
Ngày hôm nay thật mệt mỏi rồi, cô phải về nhà ôm bé con mới được.
"Vâng" La Thành Dương khởi động xe, xe bắt đầu lăn bánh thì anh cất tiếng nói.
"Bà tổng không được sa thải anh, nhân viên đặc biệt như anh không thể sa thải."
Ngô An Hạ tựa vào ghế ngồi, nhắm đôi mắt lại thư giãn, hội ứng theo anh.
"Được thôi, nào dám sa thải anh" Cô mà sa thải anh, một mình cô phải gánh cả cái La thị đó nha, cô đúng là có một chút tài cán nhưng mà cô gánh không nổi đâu.
La Thành Dương có