Hôm đó ở bệnh viện trở về, An Hạ bị cấm mọi hoạt động, dù sau cũng bỏ qua kì thi này, cho nên An Hạ không được đến trường nữa, một tuần trước ngày cưới cô bị cấm túc ở nhà.
Chỉ được lui tới các viện thẩm mỹ để chăm sóc da, chăm sóc tóc, hệt như một bà chúa.
Tuyệt nhiên, An Hạ không quên việc chăm chỉ đọc thêm sách, có thời gian rảnh rỗi liền nghiêng cứu về đề tài, cô không muốn bản thân bị tụt dốc.
Phải cố gắng học hành thêm, nếu không, để có thể thay chị gánh vác Ngô thị, còn cả La thị là chuyện khó khăn.
Đến ngày cưới, tiệc cưới được tổ chức ở nhà hàng ngoại hạng của thành phố S, An Hạ ngồi ở phòng chờ của cô dâu, vô cùng khẩn trương, tay cầm đoá hoa baby màu trắng.
Hai tay đan vào nhau kẹp đoá hoa ở giữa, khẩn trương mà bấm bấm đầu ngón tay vào bó hoa.
Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, An Hạ cảm giác cơ thể hơi khó khăn hô hấp, ngó trái ngó phải xung quanh, xác định không có ai liền mở chiếc balo ra tìm lọ thuốc.
Hít vào một hơi thư giản từ tâm hồn đến thể xác, thuốc ngấm vào yết hầu làm cho cô cảm thấy thoái mái không ít.
Nhìn thằng vào gương, đôi mắt xinh đẹp mị lên, lấy tinh thần gật đầu một cái tự mình cổ vũ chính mình.
Đến giờ lành, cha vào phòng chờ dắt tay An Hạ, hai người đứng trước cửa phòng chờ, từng nhịp tim An Hạ cứ vỗ bịch bịch, bàn tay siết chặt đoá hoa trong tay.
Từng giây phút của hiện tại giống như bị đình chỉ lại, để An Hạ khắc hoạ rõ những cảm giác của trái tim cô.
Nhạc lễ đường vang lên, âm thanh hợp tấu của đàn piano, phát lên khúc ca here comes the bride, cánh cửa mở ra sáng rực, cha nắm chặt tay cô, dắt cô đi trên lễ đường màu trắng.
Từng phím piano hạ xuống chính là từng nhịp đập của trái tim An Hạ, cha dắt cô đến trước mặt chú rể.
Anh trong bộ vest màu đen lịch lãm, toát ra phong lưu hồng trần, gương mặt cương nghị tinh sảo như điêu khắc, xương mũi đường cong ngẩn cao nghiêm nghị, cánh môi bạc hào phong cùng cương hàm uy vũ, đôi mài rậm tuấn duật phi phàm, đặc biệt nhất, trong đôi mắt anh nhìn cô dường như có điểm rung động.
Cô dâu váy đuôi cá, đường cong mê người khiến ai ai cũng trầm trồ, không thể rời mắt.
Cha trao tay cô cho anh, sau đó người bước xuống lễ đường, nhường lại lễ đường cho cô dâu và chú rễ.
Cha sứ bắt đầu đọc lời tuyên thệ, vang vang âm thanh vào tai An Hạ, cha hỏi anh:
"La Thành Dương, con có đồng ý lấy Ngô Bối Nghi làm vợ hợp pháp của con không, con có hứa sẽ nguyện ở bên vợ con dù đớn đau hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, nguyện một lòng chung thủy, sẵn sàng yêu thương bằng tấm lòng hi sinh và chia sẽ trước mọi khó khăn, nghịch cảnh, con có đồng ý bằng lòng, nguyện ý không?"
"Con bằng lòng."
Giọng anh rất vững trải, ở bên tai cô vang lên, trong tâm trí cô lặp đi lặp lại mấy lần ba chữ ấy của anh.
Trái tim rộn ràng làm sao, ấm áp làm sao, khiến cô chỉ muốn nhảy cẩn lên vì hạnh phúc, cha quay sang hỏi cô hệt như câu vừa rồi:
"Ngô Bối Nghi, con có đồng ý lấy La Thành Dương làm chồng hợp pháp của con không, con có hứa sẽ nguyện ở bên chồng con dù đớn đau hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó, nguyện một lòng chung thủy, sẵn sàng yêu thương bằng tấm lòng hi sinh và chia sẽ trước mọi khó khăn, nghịch cảnh, con có đồng ý bằng lòng, nguyện ý không?"
"Con đồng ý."
Giọng cô ngọt ngào cất lên, cha sư giơ ra lòng bàn tay, hướng về anh lại hướng về cô tuyên bố.
"Giờ đây ta tuyên bố, hai con, La Thành Dương và Ngô Bối Nghi là vợ chồng."
Cha giống như tuyên một lời ước định, uy nghiêm dõng dạc nhìn cô dâu và chú rễ.
"Tình yêu thật sự là khi hai người thấu hiểu, cảm thông, chia sẽ và hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia và hạnh phúc về sau.
Cha chúc hai con, một đời một kiếp một đôi trăm năm hạnh phúc."
Kết thúc lời nói, mọi người vỗ tay chúc mừng cho đôi lứa, bữa tiệc cưới bắt đầu, chung quan khách quý bắt đầu nâng ly.
"Chúc mừng, trăm năm hạnh phúc" Một người đàn ông cụng ly cùng La Thành Dương, người đàn ông toả ra khí chất bất phàm, không rõ là An Hạ đã gặp qua ở đâu nhưng nhìn người này có chút quen mắt.
Bên cạnh người đàn ông là một cô gái với gương mặt tròn bầu bĩnh bởi đôi má bánh bao, đôi mắt to tròn nhìn cô đến không chớp mắt, giống như đang rất ngưỡng mộ, cũng giống như nhìn thấy chuyện hay ho gì đó mà đôi mắt sáng rực.
"Cảm ơn anh, Trịnh tổng" La Thành Dương nâng lên ly rượu cùng người đàn ông kia nhấp ngụm.
Ra là Trịnh tổng, người đang có dự án hợp tác cùng La thị, cô đã từng thấy anh trên mặt báo, thảo nào lại cảm giác quen quen.
Cô gái bên cạnh Trịnh tổng nhìn cô đến không chớp mắt, đôi mắt to tròn lấp lánh ra những bông hoa màu hồng, cô ấy nâng lên ly rượu đỏ hướng cô muốn cụng ly chúc mừng.
An Hạ nhanh chóng cầm lấy ly rượu từ phục vụ bên cạnh, cụng vào ly của cô gái kia, cô ấy được An Hạ cụng ly liền nhoe miệng cười, nụ cười tươi đến rạng rỡ, có phần trẻ con.
Vừa nâng lên ly rượu đã bị người đàn ông họ Trịnh bên cạnh ngăn cản, cầm lấy ly rượu trên tay cô gái nhấp một ngụm uống thay.
"Cô ấy không dùng được rượu hả?" An Hạ ngạc nhiên hỏi, cô gái liếc mắt với người bên cạnh, Trịnh tổng hướng An Hạ lộ ra nụ cười khổ, giải đáp.
"Uống được, nhưng phụ nữ mang thai nên hạn chế."
Mang thai? An Hạ ngạc nhiên nhìn cô gái với gương mặt trẻ măng kia, nhìn xuống bụng cô ấy chẳng có một tí gì nhô