Từ giữa buổi tiệc, An Hạ đã chao đảo, La Thành Dương thay cô tiếp rượu, mỗi một người khách anh phải tiếp những hai lần rượu, trôi qua cả bữa tiệc ấy vậy mà anh vẫn còn tỉnh táo.
Khiến An Hạ không khỏi trầm trồ, người này tửu lượng không có đáy đi.
Anh choàng eo cô, bảo bọc cô trong vòng tay phòng hờ cô ngã, dắt cô đi tiếp từng người khách, mọi người uống rượu thì La Thành Dương cũng không để cô tay không, gọi phục vụ chuẩn bị cho cô một ly trà giải rượu.
Sớm có thể giữ cô tỉnh táo là nhờ có trà, nếu không An Hạ đã gục ngã từ lâu, không nghĩ tới anh cũng rất đổi tinh tế.
Sau bữa tiệc, cả hai lên thẳng phòng thượng phong của khách sạn nhà hàng ngoại hạng dành cho đêm tân hôn, anh sau khi vào phòng mới bộc lộ ra gương mặt đỏ bừng bốc ra mùi rượu, khó chịu đến gương mặt nhăn nhó, hơi thở nặng nhọc khó khăn.
An Hạ dìu anh vào bên trong phòng, đặt anh lên trên giường ngủ, cực kì chu đáo cởi giày của anh ra, cởi xong giày nhìn lên áo vest gò bó vẫn dính trên người anh.
Gò má hồng thẹn đỏ, bước đến bên cạnh anh ngồi, ngắm nhìn gương mặt vì say rượu mà đỏ, tuấn mâu khép chặt hàng mi dày rậm rạp, tiếp nối đầu lông mày là xương mũi cao ráo, uy phàm cương nghị, bạc môi nghiêm trang thổi ra từng hơi thở nặng nhọc, từng hơi thở đều phản phất ra mùi cồn nồng nặc, vì men rượu mà toàn bộ gương mặt anh đỏ, bạc môi cũng diễm hồng như thiếu nữ.
Anh nhắm chặt mi mắt, trên đôi mi khó chịu chau chặt, An Hạ có điểm chần chừ, chậm chạp hướng về áo của anh.
Cởi ra thắc nơ, cởi ra khuy áo trên cổ, cởi dài xuống ba chiếc cúc áo, lồng ngực vạm vỡ màu đồng ẩn hiện lộ ra, gò má cô phát nóng, cởi xong ngẫm tưởng đã đủ để anh thoái mái liền nhanh chóng xoay người, chạy vào phòng tắm chuẩn bị cho chính mình.
An Hạ vừa đi khỏi, La Thành Dương nâng lên mi mắt nặng trĩu nhìn trần nhà trắng tinh, bàn tay khó chịu hạ xuống cởi sạch khuy áo, vòm ngực kiêu ngạo lộ ra cùng xương sườn vững chắc, từng ngấn thịt cứng rắn in thành từng múi rõ, trên con ngươi ẩn hiện một màu đỏ đục.
Cơ thể lúc này phát nóng, cảm giác nóng nực chật chội khiến anh chỉ muốn tháo gỡ toàn bộ kiện quần áo gò bó, bàn tay anh hạ xuống thắc lưng, thành thạo cởi ra đai lưng phát ra âm thanh leng keng, ném chiếc đai xuống một bên, anh bước xuống giường ngủ đi vào bên trong phòng tắm.
Vừa đi vừa cởi ra khoác vest, ném nó nằm bừa trên sàn nhà.
An Hạ ở trong phòng tắm, vừa vặn cởi ra lễ phục cồng kềnh, khoác vào chiếc áo tắm lông đứng ở trước gương lớn tẩy trang cọ rửa gương mặt.
Rửa mặt xong, cầm lấy chiếc khăn lông trong phòng tắm lau mặt, gương mặt in vào khăn lông mềm, hai mắt vì cọ rữa với bước mà cay cay, vùi vào khăn lông nhắm chặt mắt thư giản, phát ra từng hơi thở mềm mại nhẹ nhàng.
Đột nhiên một bàn tay xuất hiện chạm vào bụng cô, phía sau lưng truyền tới hơi nóng rực lửa, An Hạ giật mình ngốc đầu khỏi khăn lông, đập vào mắt phản chiếu trong gương.
La Thành Dương ôm lấy cô, gục đầu tì vào bả vai của An Hạ, mái tóc anh phủ xuống, trán anh tựa lên bả vai cô, cách lớp áo tắm lông dầy vẫn truyền vào hơi nóng như lửa đốt, quả tim An Hạ nhanh chóng khẩn trương, cô khẽ cười tay hạ xuống nắm lấy bàn tay đang ôm ở bụng.
"Anh mệt rồi, nghỉ ngơi đi."
La Thành Dương nghe thấy phì cười, ngốc đầu dậy tựa càm lên bả vai nhỏ, thở ra hơi thở nóng rực đầy mùi vị rượu cồn, nghiêng gương mặt đến gần vành tai của An Hạ muốn hôn.
Từng hơi nóng phà vào tai cô phát thẹn, vành tai ửng đỏ, An Hạ nghiêng đầu đi tránh anh va chạm.
"Hôm nay anh mệt rồi..."
Cô nhắc nhở, đôi bàn tay níu chặt tay anh có điểm run, cô chưa có chuẩn bị đầy đủ cho chuyện vợ chồng.
Vừa rồi còn mừng rỡ vì anh đã say mèn trên giường, nào ngờ anh lại còn có thể đứng dậy như thế này.
La Thành Dương nghe thế bật ra nụ cười, từng hơi phà phà nóng rực, âm thanh cười cười trầm thấp đánh đoạ trái tim An Hạ.
Cô nghiêng đầu hại anh có hướng đến cũng không hôn được, anh thổi phù ra một hơi đầy mùi cồn rượu vào tai cô, âm thanh thì thầm.
"Em nên lo cho em hơn là lo cho anh."
Sao lại lo cho bản thân cô? Cô đã sớm giải bớt rượu rồi a.
Hai tay anh nắm lấy bả vai, xoay An Hạ quay người lại nhìn anh, hai tay lại chạy xuống ôm lấy eo cô bế thốc lên, đặt cô ngồi trên bồn rữa.
Lúc này, chiều cao đã ngang bằng, anh có thể nhìn rõ gương mặt e thẹn ngượng ngùng của cô.
"Ngại cái gì, em cũng không phải lần đâu" Dù men rượu có hơi nhiều nhưng ấn tượng của anh dành cho cô vẫn rất rõ, ngày ở chuyến dã ngoại chính là cô câu dẫn anh trước.
Khi đó anh và cô triền miên hôn nhau, nụ hôn của cô khi ấy, câu dẫn anh vào phòng hôm ấy, nói cho anh biết Ngô Bối Nghi sớm không phải xử nữ.
Cô cũng hai mươi hai tuổi, dù đông á hay tây âu đi chăng nữa, thời đại này chẳng mấy ai quan trọng chuyện trinh tiết nữa, anh có thể khẳng định rằng, hành động đêm đó của cô, đã có ít nhiều kinh nghiệm giường gối.
Nếu không vì đột nhiên An Hạ xuất hiện, hôm đó cô và anh đã sớm ngủ cùng nhau.
Đột nhiên nhắc đến An Hạ, cùng với gương mặt và thân hình y hệt ngay trước mắt, La Thành Dương có phần không kiềm chế được suy nghĩ biến người này thành tiểu ngốc nghếch câu dẫn kia.
Trong tâm trí chỉ nhớ đến bóng lưng yêu kiều xinh đẹp cùng nụ cười như hoa, ánh mắt đối với Bối Nghi dịu đi rõ.
Bởi lẽ, cùng với men say ngay lúc này, trong đôi mắt anh chỉ có hình bóng của An Hạ, ngay lập tức một cỗ hứng thú trào lên.
An Hạ không rõ chị có phải lần đầu hay không, nhưng anh đã nói như vậy...!Chắc có lẽ với chị đây thật không phải lần đầu, trước đây chị cũng có vài người tình.
Nhưng dù sao thì quan trọng là...!Đây lại chính là lần đầu của An Hạ.
"À...!Anh...!Hôm nay bận bịu quá...!E...!Em hơi mệt" An Hạ bắt đầu bối rối mà la ba lấp bấp, muốn tụt từ trên bồn rửa xuống rời đi, tuyệt nhiên anh không để cô làm như vậy.
Hai tay chống xuống bồn rửa giam cô ở trong vòng tay, đôi mắt đục ngầu nhiễm dục vì men rượu, ánh mắt dán chặt lên người cô.
An Hạ đến nhìn cũng không dám, đôi mi cụp xuống che đi đôi mắt e thẹn, tóc được búi cao thành một búi tỏi phía sau, một vài sợi tóc buông lơi thả xuống ôm lấy gương mặt.
Anh nhìn cô chằm chằm, cất ra lời nói nghi hoặc.
"Từ sau chuyện ở chuyến dã ngoại, em thật sự rất kỳ lạ, cảm giác em không phải Ngô Bối Nghi của lúc trước nữa."
Nếu vì mất đi người thân, ảnh hưởng một ít, nhưng Bối Nghi lại ảnh hướng quá nhiều đi, hại anh cứ có cảm giác thật lạ, thể nào lại mang cho anh cảm giác cô càng lúc càng giống cái tiểu ngốc nghếch hay quên An Hạ kia.
An Hạ nghe anh nói, đầu đau điếng một trận, chỉ mới vừa cưới về anh đã nói như thế, An Hạ quả thật không tài nào múa rìu qua mắt thợ, nếu cô cứ không có tiến bộ, nói không chừng vài hôm thôi anh đã nhận ra cô.
Cảm giác áp lực lớn đè nặng nơi trái tim, nhấn chìm xuống vũng sâu,tuyệt không thể để lộ, An Hạ cười khổ, cánh môi trở nên khô cứng, vẽ không ra một nụ cười nào cả.
Lúc này, nếu là chị...!Chị sẽ không tránh.
Bảo sao anh cảm thấy kỳ lạ, An Hạ chậm chạp giơ ra đôi bàn tay đặt lên vai anh,