Đau quá...!Làm sao lại đau quá!
Đáng lý ra là không nên biểu hiện ra, nhưng lần này...!Đau quá, đau đến An Hạ không thể kiềm nén được thất thố một tiếng.
"Anh lui..." Thốt lên thành khẩn, không chờ anh lui, bàn ta bâng quơ vào không khí chống lên bệ cẩm thạch, nhòm người dậy muốn chính thức tự mình rút lui, vừa nhòm dậy nhìn thấy hạ thể bị dị vật to đùng kia đâm vào, còn một đoạn rất dài nữa, anh đang chật vật để đẩy nó vào.
Không thể, to đến như vậy, sẽ chết a!
La Thành Dương làm sao có thể để cô thoái lui được, có gả đàn ông nào đi đến bước nào mà có thể quay đầu không? Đã đưa vào được *** ***, non mềm hút chặt như hàng nàng cái miệng nhỏ đang hút lấy anh, khẳng định nếu toàn bộ đi vào chắc chắn sẽ kinh sướng khủng khiếp.
Ghì chặt thắc lưng An Hạ, không cho cô rời đi, gương mặt đen với con ngươi đỏ máu nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, ấn hông nhỏ dán lên bệ cẩm thạch, không cho cô di chuyển đi đâu cả, tay cầm lấy chính mình *** **** đẩy vào.
"Hu...!Anh đừng..." Bị nhấn xuống, đau đớn hạ thể ám hại cô không nâng nổi đầu, nằm bệt xuống bệ cẩm thạch lạnh lẽo, mồ hôi lạnh túa ra thành giọt.
Mếu máo khẩn khoản nhìn anh, chỉ mong anh đừng tiến vào "Đừng vào...!Cái...!Cái này...!Đau em..."
La Thành Dương thở hắc ra một hơi, nhiệt thiết nóng rực, bị chặt chẽ kia hút lấy *** *** sung sướng đến cắn chặt răng, không cản được tự mình biến lớn, toàn bộ *** *** trướng to lớn bành trướng.
Giọng anh khản đặc đi, vì thô to của chính mình lại chẳng thể tiến thêm vào mà chật vật, có phần run lên.
"Em thả lỏng một chút."
"Không..." An Hạ lắc đầu nguầy nguậy, tóc dài phát sơ vi tán, bàn tay bắt lấy tay anh đang ghì hông níu lại, nhìn anh bằng đôi mắt ướt nhoè nước.
"Anh đừng vào nữa...!Cái này...!Huhu...!Không hợp..."
Hoặc là anh quá lớn, hoặc là cô quá nhỏ, cho nên không phù hợp, nếu cứ bức quá mà tiến vào cô sẽ chết mất a.
An Hạ cứ mếu máo khóc, nức nở bàn tay níu anh năn nỉ anh lui xuống.
Nhưng anh là tên đã lên dây không bắn thì anh người chết là anh nga, còn chưa nói cái huyệt nhỏ này, đi vào chắc chắn sẽ mang cho anh khoái hạc thượng mỹ, anh ngay lúc này chỉ muốn đem toàn bộ đi vào, đâm ngay xé toạc nơi mềm mại này.
Làm sao có thể nghĩ đến chuyện lui ra?
Không khuyên nhủ cô được, cả cơ thể cô cứ căng cứng, thịt nộn đối với *** *** cứ liên tục đẩy ra.
La Thành Dương bị cô hút đến nhăn mày, bàn tay sờ vào hai cánh hoa đang thít chặt, khổ sở bật ra hơi nóng.
"Em cứ như vậy sẽ càng đang thêm."
"Hic...!Anh lui ra liền không đau nữa..." Mày liễu nhướng lên nhìn anh khẩn cầu, bàn tay kia chùi chùi nước mũi trong cực kì đáng thương.
Chỉ cần anh lui ra liền sẽ không đau nữa, nhưng mà bảo anh làm sao rút lui kia chứ?!
Mắt hướng đến mấy lọ thuốc bôi trơn trên kệ, khách sạn luôn chuẩn bị rất tốt những thứ này, lão thiên, lần đầu tiên anh phải dùng đến thứ này.
Tay với lấy lọ bôi trơn, dùng nó bôi lên phần còn lại của chính mình, bàn tay đầy dịch bôi trơn bóng lưỡng chạm vào cánh hoa mềm, ngón tay tách ra hai cánh hoa, cố gắng chà sát bôi thuốc vào hai cánh hoa mềm.
Làm xong, một tay anh tách hai cánh hoa, cố gắng kéo rộng nó từ bên ngoài, một tay cầm lấy chính mình cương trực đã được bôi đầy dịch trơn trúa chính diện u hoa, thẳng lưng dùng lực mang chính mình thúc vào.
"Aaa...!Anh đi ra đi mà...!Huhuhu..."
Dị vật to trướng cứng rắn cố gắng đi vào, tưởng chừng được bôi trơn nhưng chỉ nhút nhít được một chút, đã chạm vào tần mỏng manh thanh băng thuần khiết.
La Thành Dương chỉ muốn mắng người, làm thế quái nào cô vẫn còn trinh kia chứ?
Cúi đầu nhìn đăm đăm nơi tư mật giao hợp, tay nắm chặt lấy hai bên hông nhỏ ghì xuống.
Thắc lưng vững chắc lần nữa mang theo uy lực, dồn toàn bộ lực chú ý xuống hạ thân thúc mạnh thắc lưng.
"Á!"
Tần mỏng manh bị xé toạc, dị vật to lớn kia nhờ có giúp đỡ của bôi trơn thâm nhập vào bên trong An Hạ, thốt lên một tiếng, cô trợn mắt nhìn trần nhà màu vàng, hai đôi mi siết chặt ép ra giọt nước mắt nóng hổi.
Cánh môi run rẩy khô khan há mở nhưng lại chẳng thể cất ra được lời nào nữa sau tiếng nấc, giọng nói cô bị chặn lại ở yết hầu, đôi bàn tay cuộn thành quả đấm thật lớn, thật chặt run rẩy như con cá mắc cạn.
Đau đến tứ chi tê dại, run lên bần bật, sau cái đâm vào xé rách kia, An Hạ căn bản không thể phản ứng gì ngoài trợn mắt mà run rẩy.
Cô biết là lần đầu sẽ đau, lại không nghĩ tới sẽ đau đến như thế này!
Nước mắt túa ra như mưa đổ, đến hơi thở cũng nấc nấc lên thành âm hưởng đáng thương.
La Thành Dương đi vào, không nhịn được thở hắn không tiếng, bạc môi cắn chặt, đem toàn bộ đi vào xém một chút nữa đã bị cô thít đến phung ra.
May mắn anh nhịn xuống được, nếu không, vừa vào đã phải phung trào mất, có vẻ như anh đã nhặt được một tiểu danh khí rồi.
U hoa càng thiết chặt dị vật hơn, đem vị khách kia xoắn lấy từng đợt, như hàng nghìn cái miệng nhỏ liên tục bóp chặt anh.
Làm cho anh khoái cảm đến cực điểm, trước đây anh đã có rất nhiều bạn giường chiếu nhưng chưa từng xơi qua xử nữ, thì ra cảm giác được xơi một tiểu băng khiết lại thích đến như thế này.
Khoảnh khắc đột phá tần mỏng manh mang cho anh cảm giác phi thường khoái hạc, bây giờ luật động chính là sảng khoái đến thiên đường.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt đục trong màu đỏ đặc vì dục, bàn tay nắm lấy thắc lưng, nhìn đến gương mặt cô mếu khóc thảm thương.
Anh xót xa một bàn tay to nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô như một cách để an ủi, tay cô nhỏ nhắn, mềm mại không có lực nằm gọn trong tay anh nắm bắt.
Cái nắm tay ấy giống như xoa dịu cơn đau của An Hạ, cô nhìn anh, trong đôi mắt anh đầy tràn thương xót, cảm giác được xoa dịu một chút.
"Á! Không!"
Chỉ vừa kịp một giây xoa dịu tâm hồn mong manh, anh đột nhiên thúc người, mang cái kia thô dài lui ra lại đâm vào, làm cơ thể cô giật nảy lên.
Đau đớn còn chưa đi qua, va chạm làm cho cô đau đến hét lên, chân không có một sức lực nào cố vùng đạp vào không khí.
Mặt mài thất kinh trắng bệch sợ hãi, bàn tay lập tức muốn rút ra khỏi tay anh, tuyệt nhiên anh nắm rất chặt, cô không thoát được.
"Anh đừng động mà...!Aa aa...!Anh...!Bỏ em ra..."
Người kia cứ thao bất dung, hai cơ thể ma sát vào nhau, An Hạ mếu máo khóc, yêu cầu anh nhưng đáp lại cô chỉ có gương mặt vô cùng biến thái nhếch môi cười, giống như vô cùng ưng ý.
Cô không chủ được cơ thể, theo từng nhịp ra vào của anh mà run lắc, ngực cô vốn to, to căn như hai quả bầu sữa.
Bị va chạm khiến chúng theo nhịp nảy lên nảy xuống, gò bồng tưng lên theo từng cử động của anh, hai nụ hoa nhỏ cũng vì rung lắc kia vểnh đầu căng cứng, cô vừa đau vừa thẹn, tay còn lại choàng lại hai ngực mình.
Vừa mới choàng lên, La Thành Dương đã bắt lấy tay cô, che lại làm gì, xinh đẹp như thế này, anh nhìn đến mê mệt, không nên che lại.
Hai tay đều bị anh nắm, trời xui đất khiến như thế nào, anh nắm được hai tay cô giống như nắm được dây cương, thắc lưng hùng dũng va đập, tay ghì chặt hai cánh tay cô làm cho cơ thể cô vô cùng phối hợp cùng anh ma sát.
"Aa..."
An Hạ ngửa đầu, đau đớn đột nhiên lại biến mất, âm thanh hai thân thể va chạm bỗng nhiên lộ rõ mồn một, la ba lốp bốp khiến người ta má đỏ tim đập.
Đầu óc bị choáng, hoa thịt bị vỗ bành bạch đáng thương, bắt đầu tiết ra mật ngọt trong veo hoà trộn cùng máu và thuốc bôi trơn, nhuộm ướt phân thân La Thành Dương.
Đau đớn biến mất thay vào là vô sô cảm giác kỳ lạ đổ dồn, cô không khóc nữa, nằm bệt trên bệ cẩm thạch rên rỉ nho nhỏ.
Theo nhịp chạm của anh mà ngâm nga bài tình ca về đêm, sau bao nhiêu cái va chạm, đầu cô như muốn nổ.
Hơi thở trở nên nặng trĩu, đôi mài liễu nhăn nhó, mi mắt nhắm nghiền lại, cánh môi màu hồng bật ra rên rỉ.
"A...!Anh ngừng một chút..." Cô lắc lắc đầu, bụng dưới thít chặt lại dị vật, anh lui ra lại mang nó đâm vào, từng cái đều chạm vào hoa tâm khiến An Hạ thần kinh đều điên đảo, cồn cào hoang dại đổ ập, không rõ là cái gì nữa, cảm giác hệt như vừa rồi bị ngón tay anh làm, đầu nhỏ thẹn đỏ lắc lắc, cật lực run rẩy.
"Em...!Em...!Lạ quá..."
Cảm giác nó giống như...!Muốn đi vệ sinh vậy a! Cô muốn đi vệ sinh quá!
La Thành Dương bật ra nụ cười, trên trán đã ứa ra mồ hôi, thân thể anh nơi đâu cũng nóng rực, phía dưới vì khoái cảm làm cho từng sợi dây thần kinh đều hằn lên rõ, cái huyệt này, tiểu yêu này, đúng là danh khí trong truyền thuyết đi.
Ban đầu có khô khan, nhưng hiện tại lại ngập tràn như lũ lụt, hay bởi vì có bôi trơn?
Không, cái này chính là của cô, mỗi một lần anh đi vào u hoa như muốn nuốt chửng anh, hại anh không ít lần bật ra hơi thở hậm hực.
Kéo ra liền lôi ra không ít nhớp nháp, mùi hương ngọt ngào từ