Đột ngột anh đưa một ngón tay đi vào, đánh tan tâm lý An Hạ, tay nhỏ vội vàng đẩy ra lồng ngực anh, cảm giác đau đớn giống như xé toạc da thịt, đôi mắt cô cả kinh trừng vào hư không.
Đưa một ngón tay đi vào, lại chật chội đến mức ép chặt ngón tay anh chỉ đi vào được một ống lóng tay, u hoa thần bị từ chối thâm nhật xa lạ siết chặt, từng lớp thịt nộn khô rát thít chặt ngón tay La Thành Dương.
Anh có một giây khựng lại, anh không nhầm đấy chứ? Anh không phải là vì men say mà hoá ảo giác đi, cái cảm giác chật chội đến thí mạng mà anh chưa từng gặp bao giờ.
Nấc ra một tiếng, An Hạ lập tức cắn cánh môi đè nén xuống đau đớn, bàn tay chống đỡ lồng ngực liền nắm lấy áo anh siết chặt thành quả đấm làm cho vải vóc nhăn nhó.
Cô nghe nói, lần đầu sẽ bị đau, cũng không nghĩ rằng cảm giác đó lại như thế này, mím chặt cánh môi kiềm nén xuống đau dại.
Thật may mắn, dù đau nhưng nó vừa nằm trong tầm kiểm soát của An Hạ.
La Thành Dương cho rằng là ảo giác thoáng qua, cũng chẳng ảo giác nào chân thực như thế, anh đánh bỏ suy nghĩ.
Đem ngón tay đẩy vào sâu thêm một chút, tường hoa vây kín bị đẩy ra, thịt nộn cấu xe ngón tay anh dữ dội.
Đôi bàn chân An Hạ run rẩy trong không trung, tay siết chặt áo anh không nhịn được bật ra một hơi thở nóng rực.
"Aa..."
Xém một chút nữa cô đã mở miệng ra kêu đau, may mắn nhịn xuống cái miệng kịp lúc, trên trán bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh làm bết tóc mái.
Cánh môi hồng run lên liên hồi, vội bậm lại bờ môi run của mình trấn chỉnh lại.
Ngón tay đi vào, chật chội khiến La Thành Dương thở hắc, anh ngoáy ngoáy ngón tay hình vòng tròn muốn nới lỏng tường hoa u thịt.
Phát ra âm thanh nhỏ nhỏ rồn rột, An Hạ nuốt xuống một ngụm nước bọt, ổn định được môi khô rít lên một hơi thở nặng.
Buông lỏng áo anh ra, cố gắng thả lỏng hết mình, từ đỉnh đầu đến ngón chân, cố gắng thả lỏng hết cỡ.
U hoa cũng vì vậy mà buông lỏng ngón tay La Thành Dương, dễ dàng để anh bắt đầu di chuyển ngón tay lui ra đâm vào, u hoa đầu đời ma sát cực kì hút chặt, vây siết lấy ngón tay anh không chừa một kẻ hở.
Cảm giác bao vây thít chặt này, làm anh ham muốn đặt hạ thể vào trong nó, chắc chắn sẽ sướng đến chết.
Điên mất thôi, An Hạ cảm giác cơn nóng bức thiêu đốt, đôi mắt mịch mờ phủ sương trắng, cả cơ thể không có lấy một sức lực tựa vào ngực anh hít thở.
Bụng dưới siết chặt ngón tay anh, từng đợt anh ra vào làm cho hạ thể phát trướng, từng đợt nóng rực ngứa ngáy khiến cô co rút, vô tình hút chặt ngón tay anh hơn.
Lui ra ngón tay, cảm giác đã ươn ướt, ngón trỏ hướng vào u hoa, cùng với ngón giữa thâm nhập.
"Ực..."
Cô nuốt xuống một ngụm, nhắm chặt đôi mắt cắn chặt hàm răng, giấu gương mặt vào lòng ngực anh, đôi này liễu nhăn nhúm lại.
Hi vọng anh không nhìn thấy nhăn nhó này, cắn chặt răng đôi mi ép chặt vào nhau, cuối cùng tồn đọng trên mi ứa ra thành giọng.
Cái mũi phát cay, hạ thể run rẩy trước xâm nhập của vị khách xa lạ.
Một cơn đau bứt xé chạy từ hạ thể phát lên đại não, An Hạ gấp rút hít thở, bàn tay ở trên lồng ngực anh lại túm chặt chiếc áo, đầu nặng trĩu cố gắng nhấc lên, giấu gương mặt tựa vào lòng anh, há miệng cắn lên mu bàn tay đang níu chặt áo anh.
Mùi hương từ anh bao phủ cô, mang cho cô một chút cảm giác an tâm lại lo sợ.
Hai ngón tay uy uy sát nhập, kéo ra mật ngọt dịch đặc trong veo, tần suất sát nhập ngày một nhanh, chàm vào hoa thịt non mền có mật trơn trúa, cảm giác vợ nhỏ đã bắt đầu run rẩy, phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ nhỏ.
"Ư..."
Cô cắn lên mu bàn tay chính mình, cố gắng kiềm nén rên rỉ nhưng vẫn xót ra âm thanh ưm a, phía dưới nóng quá, nóng đến bức người, làm cho đầu óc cô mụ mị, cơ thế vì sao lại ngứa ngáy xôn xao như vậy? Giống như thể có thứ gì đó sắp đổ ập đến.
An Hạ không biết nữa, đầu nhỏ tựa vào lòng anh lắc lắc muốn từ chối, khoé môi La Thành Dương nhếch cao, biết cô sắp đến cao trào, ngón tay uy