Ngô Bối Nghi tỉnh lại là lúc bầu trời chìm vào màn đêm, cô thẩn thờ nhìn trần nhà màu trắng, những suy nghĩ ngập tràn dần dần giết chết cô, lật đật ngồi dậy bước xuống giường.
Nghĩ lại thì cô chưa từng bước ra khỏi căn phòng này, từ ngày cô tỉnh lại ở căn phòng này, cô chưa từng đi ra ngoài kia.
Ngô Bối Nghi chậm chạp tiến đến cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa đi ra bên ngoài.
Đây là một căn nhà với trang trí màu trắng, bước đi trên hành lang dài đến một căn phòng.
Ngô Bối Nghi nhẹ chạm lên chốt cửa vặn nhẹ, cánh cửa không khoá mở ra.
Bước vào bên trong phòng tối màu dần dần xuất hiện, đây là một phòng ngủ, giường lớn màu vàng, bàn làm việc gỗ, sofa nhỏ, một căn phòng nhỏ gọn.
Ngô Bối Nghi đi vào trong, cô tiến đến bên cạnh bàn làm việc, không hiểu vì sao có một cảm giác thôi thúc cô đi vào căn phòng này.
Đi đến bàn làm việc, nhìn giấy tờ đang dở dang trên bàn, Bối Nghi có thể suy đoán căn phòng này là của người đàn ông kia, cô hay gọi anh ta là bác sĩ Lý.
Lý Hoành Nghiêm.
Một người vô tình cứu mạng cô, vô tình thay đổi cả gương mặt của cô.
Bên cạnh giấy tờ trên bàn, có một khung ảnh lật úp, Ngô Bối Nghi tò mò cầm lên bức ảnh xem, không gian tối trong phòng chỉ có ánh sáng mặt trăng chiếu rọi, khung ảnh trong bóng tối loé sáng hai gương mặt tươi cười.
Ngô Bối Nghi thẫn thờ một giây, cô nhanh chóng đi đến gần cửa sổ, tận dụng ánh sáng từ bên ngoài để nhìn rõ bức ảnh.
Trong ảnh là Lý Hoành Nghiêm và một cô gái cười vui vẻ, trên gương mặt hai người đều hiện lên sự hạnh phúc, nụ cười thoả mãn.
Điểm đặc biệt khiến Bối Nghi chú ý, chính là gương mặt cô gái tring ảnh, gương mặt của cô ấy giống hệt cô lúc này.
Ngô Bối Nghi cảm thấy lạ, một cơn lo lắng đổ ập đến.
Vì sao gương mặt cô ấy lại giống với cô như thế? Hay...!Hay cô nên nói gương mặt hiện tại của cô là bắt nguồn từ cô ấy.
Cô...!Chính là bản sao của cô ấy, anh cố tình biến khuôn mặt của cô thành cô ấy sao?
Ngô Bối Nghi hít thở vội, cố gắng bình ổn lại nhịp tim, ngón tay run rẩy của Bối Nghi chạm vào khung ảnh, chạm vào gương mặt tươi cười của cô ấy.
Ai đó hãy nói với cô đây chỉ là một sự hiểu lầm, hoặc là cô vẫn còn mắc kẹt trong cơn ác mộng chưa tỉnh giấc, làm sao có thể...!
Bỗng tiếng mở cửa phát ra, Ngô Bối Nghi hoảng hốt làm rơi khung hình.
Xoảng.
Khung hình bằng kính rơi vỡ, Lý Hoành Nghiêm đi vào căn phòng, bật lên công tác điện.
Ngô Bối Nghi đứng ở bên cửa sổ, dưới chân cô là bức hình của anh.
Lý Hoành Nghiêm bước đến một bước chân, Ngô Bối Nghi lập tức bám vào bức tường, lần mò theo bức tường với gương mặt trắng bệch, đôi mắt kinh hãi nhìn về anh.
Khung ảnh đã vỡ kia, cô đã biết mọi chuyện, Lý Hoành Nghiêm lãnh đạm bước đến chỗ khung ảnh cũ, Bối Nghi bám vào bước tường lui đến phía trong góc, cô nhìn anh với con mắt kinh hoảng.
Anh nhặt lên ảnh cũ, nếu cô đã thấy, anh cũng không giấu diếm nữa, cầm lên tấm ảnh, ánh mắt anh nâng niu nhìn nụ cười cô gái trong ảnh.
"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, qua đời vì một tai nạn."
Bối Nghi nuốt xuống một ngụm lo sợ, trừng mắt nhưng giọng nói vẫn phát ra điểm run "Thế thì có liên quan gì đến tôi, sao anh lại biến tôi thành cô ấy?"
Lý Hoành Nghiêm ngưng lại ánh mắt dịu dàng, ngẩn đầu nhìn về cô gái đứng ở phía trong góc tường, anh tùy tay đặt bức ảnh lên bàn làm việc, hướng nhìn về cô với nụ cười tà.
"Mạng sống của em là tôi cho