Bà nội nói sẽ làm chủ cho cô, Ngô Bối Nghi còn mong muốn gì hơn nữa, nhưng nhìn về hướng La Thành Dương vừa đi, đôi mắt ánh lên sát khí.
Bảo bọc An Hạ như vậy, anh cô ý đuổi An Hạ về phòng là để bảo vệ An Hạ khỏi những lời ác ý, có vẻ như trong thời gian ngắn gần một năm qua, An Hạ đã chinh phúc được La Thành Dương.
Phi! Cô khinh thường, chuyện đó hoàn toàn không được phép xảy ra.
Bởi vì An Hạ mà tương lai tươi đẹp của Bối Nghi hoá thành tro tàn, cô không cho phép An Hạ có được La Thành Dương.
Người đàn ông ưu tú như La Thành Dương, nếu không thuộc về cô càng không được phép thuộc về An Hạ.
Cô không cho phép điều đó.
An Hạ từ lúc đi lên phòng, tâm trạng đình trệ ở đáy vực, ngồi ở sofa chờ đợi, không làm gì khác được ngoài chờ đợi trong lo lắng.
Anh biết cô gạt anh, chắc chắn sẽ rất giận cô, cô qua mặt anh nhiều như thế, có khi nào anh sẽ chán ghét cô không?
Còn cả ông bà nội, vừa rồi ánh mắt của họ giành cho cô rất không vừa lòng, khó lắm cô mới lấy được một chút thiện cảm từ ông bà vậy mà...!Bị vạch trần rồi, cô sẽ phải làm thế nào đây, chắc chắn sẽ phải trả lại thân phân này cho chị, như vậy nghĩa là anh sẽ bỏ cô sao?
Trái tim nhỏ bé phản ứng bằng một nhịp đập thật mạnh, nói với cô rằng nó không muốn nghĩ đến chuyện anh sẽ bỏ cô.
An Hạ bần thần ngồi ở sofa, đôi bàn tay đã lạnh dần cuộn chặt lại, giống như muốn nắm chặt lại trái tim đang đập vội, thấp thỏm phập phồng.
Không biết mọi người ở dưới nói chuyện như thế nào.
Cạch.
Tiếng mở cửa vọng vào lỗ tai, An Hạ thức tỉnh khỏi suy nghĩ, nhanh chóng đứng dậy tiến về phía anh, cô muốn tự mình giải thích mọi chuyện thật rõ ràng với anh.
Đi đến trước mặt anh, Ngô An Hạ nhanh nắm lấy tay anh một cách chân thành, gương mặt non trẻ thuần khiết hướng anh.
"Anh nghe em giải thích đi, em không có cố ý mạo danh thành chị, em cũng không có hãm hại chị, em không rõ vì sao chị lại nói như vậy nữa.
Hôm đó rõ ràng là do tai nạn bất ngờ, chỗ chị ấy đứng bị sạt, em đã cố gắp cứu chị nhưng mà..."
"Em thành công rồi" Không để cho An Hạ giải thích hết, La Thành Dương nghiêm mặt lạnh, con ngươi toát ra khí lạnh, bàn tay rút ra khỏi tay cô thu lại trong túi quần "Thành công biến anh thành trò hề của em."
"..." An Hạ ngưng lại hoạt động, cô lắc đầu mạnh mẽ "Không phải như vậy, em không cố ý như vậy đâu."
La Thành Dương nhìn cô, anh không đáp gì cả, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô, Ngô An Hạ lo sợ, mất đi tự tin lùi một bước chân, hai lòng bàn tay bấu chặt vào nhau, gượng hỏi.
"Anh không tin em sao?"
La Thành Dương lãnh đạm, ánh mắt giáng xuống người cô dường như muốn dò xét đến từng góc vách trên người An Hạ.
Anh đang tùm xem trong lời nói của cô, đâu là lời