La Thành Dương tắm gội trở ra, bên ngoài trên vào âm thanh gọi cửa.
"Cô cậu chủ xuống dùng bữa ạ."
"Thưa, bà bảo cô và cậu xuống ngay ạ."
La Thành Dương lau khô tóc, vừa lau tóc vừa nhìn thiếu nữ nằm ngủ say trên giường, tiếng gọi bên ngoài trên vào vội vàng hơn.
"Thưa cậu, đến giờ cơm rồi ạ."
La Thành Dương lau xong tóc, mang chiếc khăn lau bỏ đi, sau đó đi ra ngoài.
Nữ hầu nhìn thấy cậu chủ đi ra, không khỏi thở phào một hơi, nhưng không thấy cô chủ, liền nói.
"Cậu ơi, bà bảo cô cũng xuống dùng bữa."
La Thành Dương đi ra, sau đó đóng lại cánh cửa phòng, nhìn cách anh đóng lại cửa phòng, cô hầu liền hiểu ý đứng ngay ngắn cúi đầu.
La Thành Dương đi xuống lầu, đi vào phòng ăn ngồi xuống vị trí của anh.
"Cháu dâu đâu?" Ông nội không thấy An Hạ, bà nội đã gọi mà cháu gái vẫn không xuống sao? Chẳng khác nào cháu làm cho bà nội khó chịu hơn.
La Thành Dương cầm lên đũa bạc "Sau này không cần đợi cô ấy."
Anh nhìn sang bác Lí căn dặn "Tới bữa cứ mang lên phòng."
"Sao lại không xuống? Làm chuyện xấu rồi nên không dám nhìn mặt à?" Bà nội cười cợt, La Thành Dương hướng nhìn bà, đổi đi chủ đề khác "Nội ăn cơm đi."
Bà nội nhăn mày, khó khăn hiện trên gương mặt lão "Nội nói rồi, chuyện của cô kia nhất định phải thoả đáng cho nội."
La Thành Dương chỉ vừa động đũa, nói đến vấn đề này, anh bỏ xuống đũa bạc, hướng nhìn bà nội "Chuyện này con đã nói là con tự giải quyết."
"Tự giải quyết bằng cách vẫn giữ nó lại à? Nội không chấp nhận nó là cháu dâu nhà nội" Bà nội tức giận đập đập xuống bàn ăn "Nó xem gia đình này là trò hề, lừa gạt hết cả nhà này, nó có xem tôn nghiêm nhà này là gì không? Như vậy mà con vẫn giữ?"
"Cô ấy có tên họ, nội có thể thôi gọi là nó nó như thế không?"
"Con..." Bà nội khí tức lớn, La phu nhân vội vàng can ngăn "Thành Dương, con không được hỗn như thế."
La Thành Dương nhìn bà nội ôm bụng tức giận, gương mặt cau có nhăn lên, anh hít vào một hơi, liếc mắt đi nơi khác, cuối cũng đứng dậy khỏi bàn ăn "Con xin phép."
La Thành Dương rời đi, bà nội trừng mắt sang La phu nhân "Cô xem, cô dạy con thế nào."
Thấy vợ vào thế cục, La lão gia nhanh chóng giải vây "Mẹ đừng nổi nóng, thôi mình dùng bữa đi."
Ông nội một bên cũng phối hợp gấp thức ăn vào bát cơm của bà nội "Ăn đi."
La Thành Dương trở về phòng, anh thay ra tây phục ưu nhã chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn đến An Hạ ngủ trên giường, gương mặt cô khi ngủ rất trẻ con, bao nhiêu vẻ non nớt ngây thơ.
Xem gia đình này là trò hề, đúng thật, cô không những lừa gạt anh, cô lừa cả gia đình này.
Cô biến anh thành trò cười, ngược lại anh lại ngu ngốc tin tưởng, anh yêu thương cô hết mực, cưng chiều cô trên đầu ngón tay.
Đổi lại kết quả bị cô trồng lên đầu một cặp sừng rất dài, yêu thương cô để rồi cô xem anh như một thằng ngốc.
La thành Dương ngồi xuống bên giường, nâng lên bàn tay muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp, khi ngón tay anh gần như chạm vào gương mặt cô, cách một lớp không khí vô cùng nhỏ, La Thành Dương thu lại bàn tay, đôi mắt đen sâu hoắc như hố sâu tuyệt vọng.
"Không đáng!"
Anh đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng.
Rời khỏi La gia, La Thành Dương lái xe thẳng đến barclub, anh có một cuộc xã giao bạn bè cao học ở nơi này.
Buổi tiệc rượu nhộn nhịp, La Thành Dương vui vẻ tụ hội cùng nhóm bạn cũ thân thiết, anh vốn rất thoải mái cho đến khi cô bạn Giang Khả Lạc hỏi đến chuyện vợ chồng.
"Cuộc sống hôn nhân của cậu vẫn ổn đó chứ?"
"Ừ...!Cũng ổn" Gương mặt La Thành Dương có chút cứng nhắc trả lời, Giang Khả Lạc thành thật khen thưởng "Này, kiếm đâu ra cô bé cực phẩm thế?"
"Đúng nha, xinh cực" Cô bạn họ Trần bên cạnh cũng rất tung hứng, tuy nhiên có một số người trong lớp vì bận không có tham dự đám cưới, hoàn toàn không biết đến dung mạo cô dâu của học bá La Thành Dương, không khỏi ngạc nhiên.
"Xinh đến thế sao? Mà ở tầng lớp của La Thành Dương quen mấy cô mỹ nữ chân dài là phải rồi" Cậu bạn ngồi cạnh hỏi cô họ Trần.
"Đúng thế, tôi là con gái tôi còn chết mê" Cô gái họ Trần trả lời, hướng sang hỏi La Thành Dương "Cô ấy không tiện à, sao không dắt đến."
La Thành Dương nhấc môi cười khẽ "Không tiện."
"Lần sau dắt đến là được" Giang Khả Lạc vỗ vai anh, haha cười.
La Thành Dương hướng mọi người nụ cười giao thiệp, trong lòng lại dâng lên cơn khó chịu kỳ quặc.
Người ta nói người phụ nữ bên cạnh người đàn ông càng đẹp, càng nhiều mến mộ, chứng tỏ được đẳng cấp mị lực, sức húc của người đàn ông, nhưng vì sao anh lại không hề thích những gã đàn ông khác khen ngợi cô.
Điều đó khiến cho lòng ngực anh cứ sôi sục lên, bực bội khó chịu mắc nghẹn ở tâm thất.
Cô xinh đẹp đến mức người gặp người khen, hoa gặp hoa nỡ như thế sao?
Cứ cho là xinh đẹp nhưng lòng dạ sắt đá cũng đủ phí phạm, chỉ được dáng vẻ xinh đẹp mười người gặp chín người mê thì có gì là hay, những lời tán thưởng yêu thích nghe thật chói tai đi.
"Tôi ra ngoài một chút" La Thành Dương nói với cô bạn thân Giang Khả Lạc, rời đi ra ngoài, vừa đi vừa bấm điện thoại gọi đi.
Anh ra khỏi phòng tiệc rượu, Chu Tinh Tuệ hôm nay có hội bạn ở phòng ngay bên cạnh, vừa lúc cô từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy La Thành Dương đi ra, cô ngạc nhiên nhìn theo anh.
"Ồ, La Thành Dương thường xuyên đến chỗ này quá nhỉ?" Nhìn thấy anh, Chu Tinh Tuệ mới sực nhớ đến An Hạ, mấy hôm nay không có thấy An Hạ liên lạc với cô, không biết có chuyện gì không, Chu Tinh Tuệ mở cửa phòng tiệc nhưng không đi vào, cô đóng cửa lại đứng một bên mở điện thoại ra kiểm tra, tin nhắn cuối cùng của cô và An Hạ vào hai ngày trước.
Chu Tinh Tuệ muốn gõ một tin nhắn hỏi thăm An Hạ, sau đó mới đi vào phòng tiệc.
...!
Ba giờ sáng, An Hạ thức dậy trên chiếc giường trống rỗng đơn lẽ, nâng người ngồi dậy, đầu choáng váng dâng lên cơn đau đầu.
Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã ba giờ sáng, ký ức ít ỏi cô nhớ lúc mình gục đi tầm khoảng bảy giờ tối.
Nhìn lên bàn trà ở phía trước, đồ ăn bữa tối được chuẩn bị đã nguội lạnh.
Bụng dưới quằn quại lên cơn đau, tay ôm bụng, mài thanh chau chặt vào nhau, cô lật đật bước xuống giường, chỉ vừa đặt chân đứng lên, giữa hai chân chảy ra một loạt chất đặc, chất đặc bám trào ra dính trên đùi non càng lúc vấy ra càng nhiều đặc biệt khi hai tường hoa ma sát do cô di chuyển phát đau, An Hạ bám vào bức tường.
"A...!Ực..."
Cô đau đớn thở ra, mới phát hiện cổ họng vừa khô khan vừa đau rát, ấm ức bậm môi, đôi mắt sưng phù ửng lên, bám vào tường đi vào phòng tắm một cách khổ sở.
Ngồi trên bồn cầu, hai tay ôm chặt bụng dưới, cả người vì đau khum nhúm lại, cảm giác muốn đi vệ sinh nhưng u hoa sưng phù đau rát quá.
An Hạ không đi vệ sinh được, nhưng cũng chẳng thể nhịn lại cơn, mím môi thật chặt, đôi mắt nhắm chặt, hai vai co rút run run, cố gắng nén xuống cơn đau rát để có thể đi vệ sinh.
Chưa bao giờ chuyện vệ sinh lại khó khăn như