An Hạ ngây người ra như tảng đá, nhìn thấy anh lôi ra vật to trướng tím đỏ, vội vàng nhảy khỏi bệ bếp muốn chạy đi.
"Không!"
Cô không thể tiếp được, nếu bị anh mang thứ đó đi vào nữa, chắc chắn sẽ đau đến chết.
Nhảy khỏi bệ bếp, La Thành Dương chặn lại, hai tay túm lấy cô nhấc bổng đặt cô ngồi trở lại vị trí ban đầu trên bệ bếp.
Bị bắt lại, An Hạ hoảng, gương mặt bị doạ trắng bệch, khẩn khoản nhìn anh.
"Không được đâu, em không được nữa" Giọng nói cô vì hoảng mà run rẩy, hốc mắt đỏ hoe ngấn ra lớp nước, nhìn cái kia thô to hướng vào mình, anh nâng lên một bên đùi ngọc.
An Hạ đánh đánh vào lòng ngực anh, muốn gây sự chú ý "Em thật sự không được."
Vạch lên đùi non, nhìn vào nơi huyệt đạo sưng tấy đỏ ửng, u hoa đáng thương làm sao, La Thành Dương cầm lấy hiện thân, đặt vào nơi giữa kia.
An Hạ mếu máo lắc đâu, dùng sức hai tay đẩy anh mãi chẳng động, cái kia sắp đi vào, cô càng hoảng hơn, nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì chỉ còn cách từ mình ngã nhoài khỏi bệ bếp.
Cho dù là vậy, La Thành Dương đứng chắn ở trước cô rất tốt, cứng rắn như một bức tường thép không động, đỡ lấy cô mang cô ôm vào lòng, một tay nâng lên đùi ngọc xốc cao lên vòng qua lưng, một tay nắm lấy chính mình đặc giữa u hoa, thúc lưng đâm vào.
"Aa...!Đau...!Huhu" An Hạ trố mắt, nước mắt nóng rực rơi mãnh liệt trên gò má, cô thống khổ nấc lên tiếng khóc "Đau quá..."
La Thành Dương nghe thấy cũng mặc kệ, nhất nhất tiến vào bắt đầu di chuyển cuồng loạn, mỗi một lần anh đi vào, da thịt An Hạ như thế bị vùi vào một chiếc côn bằng thép nung, rát bỏng đến từng góc gách da thịt.
"K...!Không...!Aa..." Cô lắc mạnh đầu, nước mắt rơi loạn, những sợi tóc dài bết dính trên gò má.
Tay nhỏ siết chặt áo sơ mi đến nhăn nhó, đau đớn giữa hai chân, cô mất đi lực tựa hẳn vào người anh bám trụ, anh ôm lấy cô, bắt đầu truy lùng trong thân thể nhỏ.
Bên ngoài nhà ăn, một cô hầu gái nửa đêm đi vệ sinh, nghe thấy âm thanh lục đục trong nhà bếp.
Cho rằng là trộm, cô hầu gái nhanh chóng gọi bạn hầu cùng phòng, hai người rón rén nấp bên tường đi đến khu vực nhà bếp.
Càng đến gần họ nghe thấy thanh âm của người thiếu nữ khóc lóc rất lạ, khuya hôm lại nghe tiếng khóc dưới bếp, hai cô hầu sợ hãi đến tái mặt nhưng vẫn không thể kìm lại tò mò.
Nấp bên tường chỉ đưa hai đôi mắt nhìn vào bên trong, nhìn vào chỉ thấy bóng lưng vóc dáng cao to, tây phục sang trọng lập tức đoán được ai.
Hai cô hầu hốt hoảng đứng nấp bên tường, cả hai ra hiệu cho nhau giữ im lặng.
"Anh...!Sao lại như vậy?" An Hạ nức nở, bàn tay siết chặt áo anh buông ra thành quả đấm, đấm vào lòng ngực anh.
Cô ngước nhìn anh, gương mặt nhỏ trắng bệch, nước mắt nhuộm ướt hàng mi, cái mũi nghẹn lại khó khăn hít thở.
Gương mặt đáng thương này, nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ mềm lòng, sẽ cưng chiều dỗ dành.
"Chẳng phải tôi đã từng nhắc nhở em tốt nhất đừng qua mặt tôi sao? Là do em tự mình chuốc lấy" Nâng gương mặt nhỏ đáng thương ấy ngắm nhìn, anh không có một tia thương xót, rượu làm cho thần trí anh không tỉnh táo, giương ra nụ cười tà thúc mạnh thắc lưng, cúi đầu gấu nghiến cánh môi xinh đẹp.
"Ưm..."
An Hạ phản kháng cũng coi vô dụng, cô bị anh thao ở phòng bếp, cho dù An Hạ khóc lóc bi thảm đến thế nào cũng không động lòng ngừng lại, mặc kệ cô đau đớn chỉ cần anh đủ thoả mãn là được, tất cả đều bị hai cô hầu nghe thấy.
Sau một lúc dây dưa ở phòng bếp, An Hạ bị vắt cạn sức lực lần nữa ngất đi, anh ôm cô về phòng nghỉ.
Ngày hôm sau, người hầu trên dưới xì xầm bàn tán chuyện cô câu chủ loạn ở phòng bếp, câu chuyện từ hai người truyền đến trên dưới La gia, người hầu nào cũng biết, rảnh rỗi liền bàn tán to nhỏ.
Những lời bàn tán này không thoát khỏi bà nội, bà nghe được người hầu xì xầm, rằng cô và cậu chủ tối qua cùng nhau ở trong bếp làm loạn, cậu chủ dáng vẻ vô cùng tuyệt tình.
Những lời nói này lọt vào tai bà nội, bà vừa vui vừa khó chịu, vui vì câu nói dáng vẻ cháu trai rất tuyệt tình đối với cô gái kia, khó chịu vì cháu trai bà cứ dây dưa vô cô ta.
Bà suy ngẫm một lúc lâu, dù sau thì chuyện này cũng là dịp tốt cho bà, nếu mà thằng cháu ngốc của bà không chịu đuổi cô đi, thì để bà đuổi cô, bà nhìn bác Lí quản gia.
"Bác Lí, câu chuyện mà trên dưới người làm nói từ sáng giờ là từ ai mà ra vậy?"
"Dạ..." Bác Lí nghe hỏi, sợ bà trách móc nhân công lắm chuyện, lo sợ không dám khai, sợ bà sẽ đuổi việc hai cô hầu kia.
Bác nhìn sang La phu nhân với ánh mắt ngượng gạo, La phu nhân cầm tách trà nhấp một ngụm, đối với bà nội thì La phu nhân cũng không thể làm gì được.
Bà nội đương nhiên nhìn ra sợ sệt của bác Lí, mĩm cười vui vẻ "Không sao, cứ việc nói."
"Dạ, là cô A và cô B ạ" Bác Lí thành thật khai báo, bà nội gật đầu "Bảo hai cô ấy đến đây, cùng tôi lên phòng cậu chủ."
"Dạ" Bác Lí quay người đi vào phía bên trong nhà bếp tìm hai cô hầu A, B.
Bà nội đứng dậy, La phu nhân ngồi một bên bà nội, bỏ xuống tách trà dò hỏi "Mẹ định làm gì sao?"
"Đi theo là biết thôi" Bà nội quay người đi, hai cô hầu từ nhà trong đi ra, đi theo sau bà nội, La phu nhân nhanh đứng dậy, nuốt xuống ngụm lo lắng.
Hiện tại Thành Dương không có ở nhà, trên phòng cũng chỉ có mỗi An Hạ, bà nội lại đưa theo hai cô hầu chứng kiến cảnh vợ chồng của Thành Dương đêm qua, nhất định là kiếm chuyện làm khó An Hạ.
La phu nhân nhanh chóng gọi cho La Thành Dương.
"Thành Dương, con tranh thủ về sớm sớm một chút, hay là về ngay bây giờ cũng được, hình như bà nội sẽ gây khó dễ cho An Hạ."
Bà nói qua điện thoại, đầu dây nhanh chóng đồng ý, La phu nhân cúp máy nhanh bước chân nhóm người của bà nội.
Lên đến