Lý Nhậm Bằng cười khúc khích liền lập tức nhấc bổng người con gái, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
- "Này, anh thả em xuống.
Em tự đi được."
Nghe cô nói thế khiến anh không thể kiềm lòng được mà nhếch môi cười:
- "Đôi chân đi còn không vững nữa mà vẫn còn bướng."
- "Không phải lỗi tại anh sao."
Sở Chi chu môi trách móc.
Nhớ lại đêm qua khiến mặt cô đỏ bừng như quả cà chín.
Nhìn người con gái đang bế trên tay xấu hổ khiến anh có chút tội lỗi bèn hạ giọng:
- "Được rồi, là lỗi của anh.
Để hôm nào anh bù đắp, có được không?"
Câu nói của anh là như thế nhưng ý nghĩ lại có chút gì đó đen tối khiến Sở Chi phỏng đoán được phần nào, liền sau đó đánh nhẹ lên vai anh.
- "Ai cần anh bù đắp."
Buổi sáng hôm nay đối với cả hai người mà nói vô cùng hạnh phúc.
Hai đáy mắt chạm nhau cùng nụ cười ngọt ngào chứa đầy sự yêu thương, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của họ bắt đầu từ đây.
...***...
Hành động ân cần của em trai khiến Nhậm Vũ có chút sững sờ.
Hiện tại, Lý Nhậm Bằng đang nhẹ nhàng dìu Sở Chi từng bước xuống lầu để ăn sáng.
Chẳng phải mới vừa hôm qua, em ấy còn lớn tiếng quát mắng, thậm chí còn nhốt cô trong phòng một mình, chẳng rõ nguyên nhân vì sao.
Mắt anh không phải còn đang say ngủ chứ? Nhậm Vũ lập tức đưa tay dụi dụi mắt.
Ông bà Lý cũng tròn xoe đôi mắt nhưng giây sau lại mĩm cười hài lòng.
Nhìn thấy đôi trẻ hạnh phúc khiến họ cũng cảm thấy vui lây.
Ngay khi món đầu tiên được dọn lên trên bàn, Lý Nhậm Bằng đã nhanh tay múc đầy chén liền sau đó đưa về phía Sở Chi.
Chưa để cô chạm vào liền nhanh tay dùng muỗng múc canh trong chén ra, sau đó đưa lên miệng thổi nhẹ rồi mới đưa về phía cô.
Anh dịu dàng nói:
- "Nào, anh đã thổi nguội rồi.
Em mau uống đi."
Hành động này của Nhậm Bằng khiến toàn bộ thành viên trong gia đình tròn xoe mắt mà nhìn.
Họ không nhìn lầm chứ.
Một người phiêu lưu, đa tình như anh mà trở thành thê nô sao? Chuyện đó chắc chắn không thể thành hiện thực được.
Trong suốt bữa ăn, vì vị trí ngồi của Lý Nhậm Vũ đối diện với vợ chồng Sở Chi cho nên anh là người trực tiếp chứng kiến toàn bộ cử chỉ