Diệp Sở Chi cố vùng vẫy đẩy Ngôn Chính Phàm ra xa, thế nhưng anh lại càng giữ chặt lấy eo cô, mãi một lúc sau anh mới chịu buông, sau đó nhìn về phía Tạ Diệu Linh và đám người đang ghen tỵ, dõng dạc nói:
- "Kể từ hôm nay, Diệp Sở Chi là người phụ nữ của Ngôn Chính Phàm này.
Tôi cấm ai gây sự với cô ấy.
Nếu như ai đó cố ý chống lại, bằng gia thế và quyền lực vốn có của mình, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không yên thân."
Tạ Diệu Linh nghiến chặt răng, hai tay siết chặt lại.
Cô biết người mà anh cảnh cáo trước mặt tất cả mọi người không ai khác chính là cô.
Bởi vì cô cảm nhận được ngữ khí lạnh băng thốt ra từ miệng của anh.
Trong lòng Tạ Diệu Linh không khỏi cảm thấy bất công.
Người con gái như Diệp Sở Chi có điểm nào thu hút.
So về nhan sắc hay gia cảnh, thì cô nào có kém cạnh gì.
Thoáng chốc, đám đông cũng đã giải tán.
Sở Chi miễn cưỡng mĩm cười nhìn Ngôn Chính Phàm, nói khẽ bên tai anh:
- "Anh điên à.
Khi không lại đứng trước mặt mọi người tuyên bố bảo vệ tôi.
Không sợ những cô gái theo đuổi anh bỏ chạy hết sao?"
Ngôn Chính Phàm nghe thế liền bật cười sau đó mặt đối mặt, nhìn vào mắt cô đáp:
- "Tôi không sợ bởi vì hiện tại trong mắt tôi chỉ có mình cô."
Sở Chi nghe những lời này cũng đã hiểu ra vấn đề thế nhưng cô vẫn giả vờ không biết.
Ngay khi cô định rời đi liền nghe giọng nói từ đằng sau vang lên:
- "Diệp Sở Chi, cô làm bạn gái tôi nha."
Lời tỏ tình có chút bất ngờ này của anh làm cô cảm thấy khó xử.
Sở Chi ngập ngừng, muốn nói điều gì đó nhưng đã bị người đứng chắn trước mặt cắt ngang.
Ngôn Chính Phàm đặt hai ngón tay của mình lên môi Diệp Sở Chi ngăn không cho cô lên tiếng, anh trầm giọng nói:
- "Khoan hãy trả lời.
Đợi sau khi cuộc đua kết thúc, đến lúc đó trả lời tôi vẫn chưa muộn."
Dứt lời, Ngôn Chính Phàm vỗ vỗ lên vai cô sau đó nở một nụ cười thật tươi, anh nói:
- "Đến hôm đó, cô phải