Quốc Triệu cảm thấy dạo gần đây Hoàng Kha có gì đó khác thường, anh thường xuyên vắng mặt vào cuối tuần.
Ngay khi nghe ông hỏi thì lại bảo là trở về nhà giải quyết một số việc cá nhân.
Chuyện bị Văn Thái phản bội khi trước đã khiến ông ta dần mất niềm tin tuyệt đối vào những người thuộc hạ thân cận.
Chính vì lẽ đó, ông ta quyết định âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của anh để xem những gì anh nói có phải là sự thật không.
Hiện tại bầu trời đã sập tối, Quốc Triệu một mình lái xe theo sau đuôi chiếc xe phía trước.
Đến một con hẻm nhỏ, người trong xe lúc này đã bước ra.
Là Hoàng Kha.
Vẻ mặt anh khá là cẩn trọng, đưa mắt quan sát xung quanh.
Mãi một lúc sau, từ một hướng khác, chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đã dừng trước mắt anh.
Người trong xe vẫn ở yên bên trong, không biết là kẻ nào.
Chỉ thấy Hoàng Kha tiến lại gần về phía cửa kính đang hé mở một nửa.
Bọn họ trò chuyện được một lúc lâu, ngay khi Hoàng Kha kịp xoay người bước trở về phía chiếc xe đang đậu thì Quốc Triệu đã đứng chắn trước mặt, chỉa súng thẳng về phía anh, lạnh giọng nói:
- "Tao đúng là nuôi ong tay áo, ngay cả mày, cũng phản bội tao."
Hoàng Kha gương mặt không chút biến sắc mà lại tỏ ra vô cùng thoải mái nhìn người trước mặt đáp:
- "Chỉ có ông xem tôi là người trung thành của mình, còn tôi thì không."
- "Mày..."
Quốc Triệu nghe những lời nói này tức đến nổi không nói được gì.
Hoàng Kha cũng không giấu diếm nữa, đã đến lúc chuyện gì đến rồi sẽ đến.
Anh bước từng bước tiến về phía Quốc Triệu, nhìn vẻ mặt đáng thương khi bị người mình tin tưởng phản bội, giọng điệu mỉa mai:
- "Chỉ có Văn Thái đã từng là người trung thành với ông.
Nhưng xui xẻo thay, hắn ta cuối cùng vì vướng vào lưới tình với một người phụ nữ mới trở nên như vậy."
Thực ra Hoàng Kha khi trước cũng là nhờ Văn Thái giới thiệu vào.
Khi đó, Quốc Triệu chẳng tin tưởng bất kì người nào khác ngoài Văn Thái.
Chính vì lẽ đó, anh luôn cố gắng nổ lực lập nhiều công lao, thậm chí đối đầu với Văn Thái để có được lòng tin nơi Quốc Triệu.
Cuối cùng thì mọi thứ đã như ý nguyện của anh.
Ngày hôm đó, thực ra anh chỉ muốn dạy cho Văn Thái một bài học thế nhưng Quốc Triệu đã nhanh hơn một bước, nổ súng bắn chết Văn Thái.
Ngay thời khắc đó, bản thân anh cũng bàng hoàng trước sự ra đi của người trước mặt nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, tựa như cái kết ấy hoàn toàn xứng với người anh em của mình.
Hoàng Kha nhếch môi mĩm cười sau đó giơ hai tay lên cao như thể đầu hàng, mặc cho Quốc Triệu muốn làm gì thì làm.
Ông ta bước chậm từng bước, một tay cầm súng chỉa sát vào đầu của anh.
Cạch...
Một âm thanh khác truyền đến từ phía