Gương mặt anh lúc này vô cùng điềm tĩnh, ngay lập tức ngồi vào bên trong chiếc taxi, lạnh giọng nói:
- "Bác tài, lái xe đưa tôi quay trở lại công viên giải trí."
Phía bên này, sắc mặt Diệp Sở Chi trở nên trắng bệch, cô lúng túng vội lấy điện thoại ra báo cảnh sát liền thấy dáng người từ phía sau chạy đến vui mừng gọi tên cô.
- "Tiểu Nguyệt...."
Vừa nhìn thấy anh khiến cô không kiềm lòng được mừng rỡ đến rơi nước mắt.
Cuối cùng anh cũng bình an, không xảy ra chuyện gì cả.
Vì lúc nãy cố đuổi theo chiếc xe khiến chân cô bị trật cho nên bước đi có chút khập khiễng.
Truyện Khoa Huyễn
Sở Chi quên đi cái chân đang bị đau liền tiến về phía người trước mặt kiểm tra cơ thể anh.
Rất may mọi thứ vẫn bình thường.
Ngay khi cô kiểm tra cơ thể mình xong, lúc này Lý Nhậm Bằng mới tỏ ra sợ hãi, ôm chầm lấy cô mà bật khóc:
- "Vợ ơi, anh sợ."
- "Em xin lỗi vì đã bất cẩn.
Lần sau, em sẽ không để cô ta làm phiền đến anh."
Nói rồi, cô vuốt nhẹ lên mái tóc anh mà trấn an.
Có điều Sở Chi không biết rằng ánh mắt của anh hiện tại vô cùng khác lạ, không giống như trước đây.
Anh đưa mắt lẳng lặng quan sát từng cử chỉ của cô, sau đó nhoẻn miệng cười.
Một lúc sau Nhậm Bằng mới phát hiện chân cô bị thương ngay lập tức bế cô lên.
Sở Chi bất ngờ trước hành động này, cô lắp bắp nói:
- "Nhậm Bằng, thả em xuống.
Em tự đi được."
- "Không được.
Chân của vợ đang bị thương, không thể đi được."
Về đến nhà, Lý Nhậm Bằng đã chạy đi lấy bông băng giúp cô rửa vết thương trên chân.
Hành động nhỏ này càng khiến cô có chút rung động.
Cô cảm thấy chàng trai này không hề ngốc mà lại vô cùng tốt bụng.
Khóe môi Sở Chi bất giác nở một nụ cười vô tình lọt vào tầm nhìn của anh.
Lý Nhậm Bằng nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, ngây thơ hỏi:
- "Sao vợ lại cười? Trên mặt anh có dính thứ gì sao?"
Diệp Sở Chi lập tức gật gật đầu nhằm che giấu sự xấu hổ.
Cô giả vờ đưa tay lên gương mặt góc cạnh của anh mà lau nhẹ, dịu dàng nói:
- "Có vết bẩn bám lên mặt anh."
Ngay khi tay cô sắp rời khỏi khuôn mặt liền bị anh nắm chặt lại.
Anh đưa một bên má của mình tiến lại gần phía cô,