Chu Hạc hoảng loạn nhìn về phía phát ra âm thanh, Hứa Kỷ Trạch như dã thú thấy kẻ săn mồi khác mơ ước món ngon của mình, anh đứng thẳng người, che Chu Hạc ở phía sau, đôi mắt sắc bén nhìn đối phương.
Nam Beta phục vụ hai chân run cầm cập nhưng vẫn cố gắng nói: "Ở đây, là nơi công, công cộng, hai vị có thể về...!phòng riêng thưa quý khách!"
Phục vụ tuy run nhưng vẫn nói: "Nếu, nếu có yêu cầu, tôi có thể giúp hai vị đặt phòng riêng ngay lập tức."
Không khí như bị cô đọng lại, Chu Hạc xấu hổ vô cùng, còn Hứa Kỷ Trạch nào còn biết trời đất gì, chỉ dùng ánh mắt đề phòng nhìn phục vụ đáng thương còn không quên ôm cậu cứng ngắt.
Trong bầu không khí kỳ quái này, có một tiếng bước chân gấp gáp vang lên, một Alpha khác đang từ xa bước vội đến bên hai người, khi đi ngang qua phục vụ thì sẵn tay đưa tiền hoa hồng liền bảo hắn đi chỗ khác.
Alpha trước tiên chào hỏi Chu Hạc sau đó mới lo lắng đỡ lấy Hứa Kỷ Trạch, nói: "Viện trưởng say rồi, cảm ơn Chu thiếu đã giúp đỡ."
"Viện trưởng?" Chu Hạc nghi hoặc hỏi.
"Ngài ấy vừa được thăng chức." Alpha giải thích.
Alpha này Chu Hạc biết, là trợ lý của Hứa Kỷ Trạch nên cậu cũng an tâm đưa anh cho hắn, còn nói về tình trạng trúng thuốc thôi tình của anh cho hắn nghe.
Hà Khải nghe xong thì thân hình hơi cứng đờ, ngón tay nhịn không được run lên, cố mỉm cười giải thích: "Là có một Omega vì mơ ước sắc đẹp của viện trưởng nên bỏ thuốc anh..."
Có vẻ biết mình nhiều chuyện nên Hà Khải chỉ hơi mỉm cười rồi dìu Hứa Kỷ Trạch đi.
Vừa đi đến cuối hành lang, quẹo qua góc tường nơi Chu Hạc không thể nhìn thấy, Hà Khải lập tức buông tay, cung kính cúi đầu với Hứa Kỷ Trạch, nào còn dáng vẻ cười mỉm kia.
Mà Hứa Kỷ Trạch cũng đã thẳng lưng chỉnh lại cà vạt, hoàn toàn không có biểu hiện của say xỉn hay trúng thuốc mà Chu Hạc thấy, anh đạm giọng nói với trợ lý: "Không có lần sau."
"Vâng." Hà Khải lập tức đáp.
Hứa Kỷ Trạch đưa ống tay áo lên mũi, thật sâu hít hương hoa hồng còn vương trên tay áo, đôi mắt lại điên cuồng cùng cố chấp.
Không phải dáng vẻ ổn trọng mà Chu Hạc biết.
Đây mới là gương mặt thật của anh.
Hứa Kỷ Trạch nhìn đồng hồ, ra lệnh nói: "Bảo hắn mau thực hiện kế hoạch."
"Vâng." Hà Khải đáp, từ đầu tới cuối đều không dám ngẩng lên nhìn anh.
Về phía Chu Hạc, sau khi hai người đi khuất cậu cũng xoay người trở lại bàn ăn.
Vừa quay đầu thì đập mặt vào một lòng ngực rắn chắc, chóp mũi liền truyền đến cảm giác đau đớn, Chu Hạc che mũi hít hà một hơi.
Cậu ngẩng đầu, dùng ánh mắt lên án nhìn Sở Tinh Châu: "Anh đi đường không phát ra tiếng à?"
"Tôi thấy cậu lâu mà chưa về, nghĩ bị lạc nên đi tìm." Anh bình tĩnh nói.
Sở Tinh Châu rũ mắt nhìn Omega đáng thương phía trước, chóp mũi bị đụng vào đỏ đỏ hồng hồng, con ngươi ngập nước, khóe mắt hơi rũ, bộ dáng tội nghiệp vô cùng.
Chưa để anh ngắm lâu, Chu Hạc lấy từ túi quần ra một chiếc gương nhỏ, mặt trái là hình hoa hồng đỏ, màu đỏ chói có vẻ quê mùa không hợp với phong cách của cậu.
Chu Hạc đưa nó lên soi mũi, cảm khái nói: "May mà không chảy máu."
Lại lấy tay gạt nước mắt s1nh lý, còn không ngừng lẩm bẩm nói: "May mà tôi vừa rửa sạch tay, chứ nếu không lại phải vào WC lấy khăn giấy rồi."
Bao nhiêu không khí hường phấn đều bị hành động dứt khoát của cậu và cái gương hoa