Chu Hạc đau đầu vô cùng, chờ cậu tỉnh lại thì bản thân đã nằm trên giường bệnh.
Chu Hạc vừa tỉnh liền có vô số bác sĩ vây quanh, một lúc lâu sau khi người đã đi hết thì phòng bệnh lại đón chào một vị khách mới.
"Sở Tinh Châu." Chu Hạc âm thanh khô khốc nói.
"Cậu có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?" Sở Tinh Châu đi đến bên giường hỏi.
"Khá tốt."
"Hứa Kỷ Trạch đâu rồi?" Chu Hạc hỏi.
Sở Tinh Châu cũng không có ý định giấu Chu Hạc, sớm muộn gì cậu cũng biết thôi.
Anh ôm cậu lên xe lăn, đẩy cậu ra khỏi phòng bệnh.
Chu Hạc bất an ngồi trên xe, trong lòng cậu dâng lên một nỗi sợ hãi, cậu bỗng không muốn biết tình trạng của Hứa Kỷ Trạch nữa, cậu sợ sẽ...!Chu Hạc cắn môi, dùng đau đớn để bản thân bình tĩnh.
"Đừng cắn." Sở Tinh Châu lấy tay chạm vào môi cậu, ý bảo mau nhả ra.
Chu Hạc thuận theo buông lỏng, đôi môi vốn trắng bệch lúc này lại có một dấu đỏ, chỉ cần Sở Tinh Châu chậm chút thôi thì nó đã xuất huyết.
Sở Tinh Châu đút cho cậu một viên kẹo, nói: "Cắn nó đi."
Chu Hạc rũ mắt cảm nhận hương vị ngọt trong miệng, chỉ mới đi hết hành lang thậm chí chưa vào thang máy nhưng Chu Hạc cảm thấy con đường này thật dài, thật dài.
Hai người gặp nạn cùng lúc không phải nên ở phòng cạnh nhau sao? Cớ gì Hứa Kỷ Trạch lại ở nơi khác! Tại sao? Chu Hạc nôn nóng nghĩ.
Cuối cùng Sở Tinh Châu đẩy cậu tới trước cửa một phòng bệnh, Chu Hạc lảo đảo đứng dậy muốn đi vào nhưng anh nói tạm thời chưa thể.
Chu Hạc đứng trước cửa kính nhìn vào phòng bệnh.
Khác với chu Hạc chỉ vì sốc nên tạm thời hôn mê, trên người ngoài vài vết trầy xước thì không có vết thương nào khác nhưng Hứa Kỷ Trạch lại khác.
Toàn thân lớn lớn bé bé các miệng vết thương, nghiêm trọng nhất là ở phần đầy còn đang quấn băng gạc.
Anh đã qua tình trạng nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh.
"Khi nào anh ấy tỉnh." Chu Hạc nghẹn ngào nói.
"Không biết."
"Nếu vẫn cứ không tỉnh lại thì sao?"
"Sẽ trở thành người thực vật."
Tại cậu, tất cả là tại cậu!
Chu Hạc cả người như bị rút cạn sức lực, vô thức ngã xuống xe lăn, ngồi lúc lâu cậu mới gắng gượng đứng lên.
Chu Hạc đặt tay sát lên kính ngăn, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hứa Kỷ Trạch đang nằm trong phòng bệnh.
Sắc mặt của anh trắng bệch, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vài phàn tiểu tụy, trên người vô số dây gắn vào cơ thể, đôi mắt trầm tĩnh cũng nhắm chặt.
Rõ ràng chỉ mới đây thôi, anh còn mỉm cười dẫn cậu chạy thoát.
Hứa Kỷ Trạch nếu không gặp cậu thì anh có một tương lai tươi sáng biết bao, một viện trưởng người người kính ngưỡng chứ không phải bộ dáng đang yên tĩnh suy yếu nằm trên giường kia.
Sở Tinh Châu kéo Chu Hạc vào lòng, an ủi nói: "Anh ta chưa chết."
Chưa chết vẫn có khả năng cứu trị nên đừng đau lòng.
"Bác sĩ chưa nói Hứa Kỷ Trạch sẽ thành người thực vật, đừng quá lo lắng." Sở Tinh Châu cúi đầu nhìn cậu nói.
Chu Hạc chỉ dựa vào một câu an ủi đó, mỗi ngày đều đến thăm Hứa Kỷ Trạch, cậu nhận mọi công việc chăm sóc anh, bắt đầu học từ y tá cách chăm sóc người bệnh.
Một ngày, 1 tuần, 10 ngày trôi qua, Hứa