"Đêm qua Tiểu Quất lại kêu xuân, anh nói xem, mèo cũng tới mùa tìm bạn rồi, chúng ta có nên cho nó tìm một con mèo cái không?" Chu Hạc ngồi bên giường bệnh, vừa lau tay cho Hứa Kỷ Trạch vừa nói.
"Hay là nên đưa nó đi là tuyệt dục?" Chu Hạc hỏi rồi phì cười nói.
"Nó còn chưa hôn con mèo khác phái nào đâu, mất đi hai quả cherry thì tội Tiểu Quất quá."
"Tiểu Quất là do anh nuôi, nên để anh quyết định mới phải."
Chu Hạc lau tay xong lại cẩn thận đắp chăn cho anh, ý cười dần đạm đi, cậu rũ mắt, nói: "Hứa Kỷ Trạch, tỉnh lại được không, anh không tỉnh thì ai quyết định giúp Tiểu Quất bây giờ?"
"Không nói Tiểu Quất, chúng ta tiếp tục đọc sách đi." Chu Hạc mỉm cười đứng lên lấy một quyển sách trên kệ, yên tĩnh ngồi một bên đọc sách cho anh nghe.
Còn Hứa Kỷ Trạch vẫn nằm yên bất động, chỉ có lòng ngực cực nhỏ lên xuống tỏ vẻ anh còn hít thở.
Hộ sĩ thật lo lắng cho tình trạng của Chu Hạc, so với viện trưởng đang nằm trên giường thì Chu Hạc mới là đối tượng đáng chú ý.
Hộ sĩ sợ rằng cậu sẽ bị trầm cảm mất.
Sở Tinh Châu nhận được điện thoại của hộ sĩ thì chạy đến An Miên bệnh viện kéo Chu Hạc cùng đi ăn trưa.
Sau khi chắc chắn cậu đã ăn được kha khá thì đem hai bình rượu ra cùng Chu Hạc uống.
Chu Hạc mấy ngày nay tâm trạng luôn rầu rĩ không vui, còn tự trách bản thân rất nhiều lần, lúc này thấy rượu thì không hề chần chừ mà uống cạn ly.
Rất nhanh một mình cậu đã uống hết một bình rượu, say quên trời đất.
Sở Tinh Châu chỉ vừa cúi đầu rót rượu, mới ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt phóng đại của Chu Hạc.
Chu Hạc tay chống bàn, chồm người về phía trước, khuôn mặt đối diện nhìn Sở Tinh Châu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện tại ngập nước, nước mắt như không cần tiền mà lã chã tuôn ra chảy dài dọc hai bên má.
Giọt nước mắt đọng lại trên cằm rồi nặng trĩu rơi vào ly rượu trên tay anh.
"Tách."
Sở Tinh Châu run tay thiếu chút nữa thì đánh nghiêng ly rượu, anh vội vã lấy khăn lau mặt cho cậu, giọng nói có chút luống cuống hỏi: "Sau lại khóc rồi, ngoan ngồi xuống, đừng đứng như vậy."
Sở Tinh Châu chưa từng thấy Chu Hạc khóc, lần này anh bị hù không nhẹ.
Chu Hạc vốn xinh đẹp, nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt càng khiến gương mặt liễm diễm động lòng người, lúc này lại đáng thương vô cùng.
Cậu mà khóc lên thì có vẻ như cả thế giới đều sai rồi, làm người nhịn không được muốn an ủi cậu, muốn lau đi nước mắt của cậu.
Sở Tinh Châu trái tim như bị một bàn tay bóp lấy, bàn tay thật mềm thật ấm khiến trái tim ngoài cảm giác đau đớn lại có thêm sự hưng phấn khó tả.
Chu Hạc khóc thật ngoan, không ngào khóc chỉ yên lặng chảy nước mắt.
Cậu nghe lời ngồi xuống ghế nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Tinh Châu, còn nước mắt thì như suối cứ tuôn ra ngoài, ướt nhẹp cổ áo, rất có xu thế muốn thấm ướt cả ngực áo cậu.
Sở Tinh Châu đau lòng chết mất, nhanh chân đi sang ngồi cạnh cậu tận chức tận trách mà lau nước mắt, còn không quên dỗ: "Đừng khóc đừng khóc, hoa hồng sắp thành hoa khô luôn rồi."
Không dỗ thì thôi, vừa nói Chu Hạc lại khóc sung hơn.
"Oaaa...!Anh không thích hoa hồng sao?" Chu Hạc bậc khóc nức nở nói.
Thích thích thích, thích nhất hoa hồng!
"Thích!" Sở Tinh Châu ôn thanh nói.
"Vậy mà, hức, có người không thích hoa hồng." Chu Hạc vùi mặt vào lòng Sở Tinh Châu, nghẹn ngào lên án.
"Có người muốn nhốt hoa hồng, không cho hoa hồng tắm nắng, còn không cho hoa hồng đi tìm nguồn nước...!hức."
"Vì người kia mà bình nước của hoa hồng bị hư rồi...!thật đáng ghét!"
"Đúng vậy, người kia thật đáng ghét." Sở Tinh Châu vỗ vai cậu, đưa ly nước cho Chu Hạc.
Cậu bĩu môi nhìn ly nước, liên tục lắc đầu nói: "Đây, đây không phải nước hoa hồng muốn."
"Ô ô ô...!Hoa hồng muốn uống nước, không có nước hoa hồng sẽ chết mất."
Sở Tinh Châu không có thời gian nghi hoặc cậu muốn "nước" gì, vì Chu Hạc đã khóc ướt cả cái khăn tay nhưng không có dấu hiệu dừng lại.
Sở Tinh Châu nôn nóng, đành dùng tin tức tố trấn an cậu, độ phù hợp của hai người rất cao, đây cũng là cách tốt nhất.
Tin tức tố hương rượu vang đỏ bao phủ lấy người cậu, dịu dàng vuốt v3