Hôn nhất thời sảng dỗ ngọt hỏa táng tràng.
Chu Hạc mếu máo sờ đôi môi sưng đỏ của cậu, Sở Tinh Châu dỗ thế nào cậu cũng không chịu nhìn anh, cả khuôn mặt đều viết hai chữ "không vui".
"Hoa hồng nhỏ, ăn bánh ngọt không?" Sở Tinh Châu dụ dỗ nói.
"Không ăn." Chu Hạc phồng má quay mặt đi.
"Hoa hồng nhỏ, uống trà sữa không?" Sở Tinh Châu lại đưa ly trà sữa thơm ngọt cho cậu, giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ.
"Không uống."
Chu Hạc say khướt nhưng còn biết Sở Tinh Châu làm cậu đau, môi nhỏ nóng rát, sau ót bị anh sờ cũng đau đau trướng trướng.
Chu Hạc ủy khuất muốn chết.
Hoa hồng chỉ muốn uống nước thôi, đâu có làm gì sai, tại sao lại phạt hoa hồng.
Chu Hạc mếu máo hít sâu một hơi, Sở Tinh Châu thấy vậy lại dỗ: "Vậy hoa hồng muốn gì?"
"Muốn gì cũng được sao?" Chu Hạc lúc này mới ngước mặt lên nhìn anh.
"Đúng vậy." Sở Tinh Châu bị cậu đáng yêu đến rối tinh rối mù, lập tức gật đầu đáp ứng.
"Vậy, vậy ôm một cái." Chu Hạc vươn tay nói.
Lúc này cậu suy nghĩ rất đơn giản, anh làm cậu đau, thì phải ôm cậu, Sở Tinh Châu ôm rất thoải mái, ôm liền không đau.
Sở Tinh Châu nào từ chối phúc lợi lớn thế này, lập tức kéo cậu vào lòng ôm ấp.
Chu Hạc đang thoải mái muốn ngáp, đầu óc liền nghĩ đến đến một chuyện, cậu bật dậy nói: "Hoa hồng muốn tìm người kia tính sổ!"
"Tên tên...!Tên là Phó Đoạn! Hoa hồng muốn đánh hắn, muốn trừng trị hắn! Muốn thay Kỷ Trạch hả giận!"
Chu Hạc nói xong thì sững người, đáng thương kéo tay áo của Sở Tinh Châu nói: "Nhưng hoa hồng đánh không lại hắn."
"Vậy giúp hoa hồng đánh hắn được không?" Sở Tinh Châu nói.
"Được." Chu Hạc gật gù đồng ý.
...
Chu Hạc và Phó Đoạn đúng là có một cái nghiệt duyên không thể tránh khỏi.
Nhà hàng mà cậu cùng Sở Tinh Châu đang ăn thì Phó Đoạn và Dự Lam cũng đến.
Hiện tại Sở Tinh Châu cũng không sợ Phó Đoạn, anh có thể bảo vệ tốt cho Chu Hạc nên cũng không cần trốn tránh hắn.
Từ khi Chu Hạc chạy mất Phó Đoạn chỉ có thể tập trung ở cạnh Dự Lam, dù hắn tìm cách nào cũng không tìm thấy vị trí của Chu Hạc.
Không ngờ lần này không hẹn mà gặp.
Thấy anh muốn tiến lên, Dự Lam liếc nhìn Sở Tinh Châu thì hơi rụt người lại.
Tuy đây không phải lần đầu hắn thấy anh nhưng lần này anh có vẻ thật đáng sợ.
Sau chuyện lần trước, tác phẩm của hắn hoàn toàn bị loại khỏi cuộc thi.
Dự Lam phải dùng rất nhiều tiền để che giấu thông tin nguyên do, người khác chỉ biết hắn tự động rút lui mà thôi.
Dự Lam chưa từng nghĩ "người kia" sẽ thích Chu Hạc, dù cho lần trước hắn có gặp hai người ở quán ăn nhưng cũng không nghĩ Sở Tinh Châu sẽ theo đuổi Chu Hạc nên mới dám ra tay!
Hắn không có khả năng để Phó Đoạn đi qua bên kia.
Dự Lam không muốn lại đắc tội với Sở Tinh Châu! Anh ta có trong tay điểm yếu của hắn!
Chỉ cần Sở Tinh Châu muốn, Dự Lam sẽ hoàn toàn không thể tham gia các cuộc thi lớn vì lý lịch của hắn không sạch! Dự Lam cũng sẽ không đem khuyết điểm này nói cho Phó Đoạn, nên người duy nhất có thể giúp hắn chỉ có Sở Tinh Châu.
Nếu Dự Lam lại chọc giận Sở Tinh Châu thì dù hắn có tài, hắn cũng chỉ có thể tham gia các trận đấu nhỏ lẻ mà thôi.
Dự Lam cắn chặt môi kéo lấy tay Phó Đoạn, muốn anh đừng làm ra hành động quá khích nhưng Phó Đoạn làm lơ Dự Lam, hắn đi lên chặn đường của Chu Hạc và Sở Tinh Châu.
Sở Tinh Châu kéo Chu Hạc vào lòng muốn tuyên bố chủ quyền, Chu Hạc thì như nhìn thấy kẻ thù, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Phó Đoạn.
"Phó tổng, xin nhường đường." Sở Tinh Châu nói.
Nếu không có anh kéo lại Chu Hạc đã đi lên đấm cho Phó Đoạn một quyền.
Nhìn thấy Phó Đoạn, cậu lại nhớ đến Hứa Kỷ Trạch đang nằm trên giường bệnh.
Chu Hạc hận cả người đều run rẩy.
Phó Đoạn nhìn vào ánh mắt phẫn hận của cậu, hắn không còn cảm giác vui sướng hay hưng phấn khi phát hiện một mặt tính cách mới của cậu mà là sự hoảng loạn.
Như có một thứ gì đó đã mất đi, trong khi hắn không biết thì nó đã biến mất khỏi thế giới của hắn.
Đến khi Chu Hạc và Sở Tinh Châu rời đi, Phó Đoạn vẫn lặng người thất thần đứng tại chỗ.
...
Chu Hạc nhất quyết muốn về