"Chị Thời Tranh, em không ngờ Khương Đình ông ta lại dám làm cái trò hèn hạ này."
Lạc Mộ An tức giận chạy đến bên Thời Tranh nói, nhưng khi nhìn biểu tình không quan tâm của Thời Tranh, Lạc Mộ An lại bắt đầu càm ràm: "Chị Thời Tranh, chuyện đến nước này rồi mà chị còn ngồi chơi game được sao?"
"Không phải là hiện tại chị hồng rồi sao?" Thời Tranh tắt điện thoại rồi đưa tay xoa đầu Lạc Mộ An, cười nhẹ.
"Em không cần phải giải thích gì cả, bọn họ rất nhanh sẽ không chú ý đến nữa."
Lúc này ở trong phòng của Khương Đình…
Am Minh Triết ngồi hai chân vắt chéo ánh mắt lãnh đạm nhìn Khương Đình, Lý Như Sơn với vẻ mặt lo lắng đang ngồi đối diện mình, còn Bùi Viện đứng bên cạnh mở mấy bài bôi đen Thời Tranh trên mạng đặt trước mặt hai người kia.
"Hai người có thể giải thích lý do cho tôi được không?"
Lý Như Sơn nghe An Minh Triết hỏi cũng không dám nói gì nhiều mà chỉ cúi thấp đầu yên lặng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.
Bởi vì hắn biết rõ thủ đoạn, tính cách của An Minh Triết cũng như là địa vị của Thời Tranh trong lòng An Minh Triết cao bao nhiêu dù cho hai người trong cuộc hoàn toàn không để ý đến.
Nhưng người trong cuộc không rõ không chứng tỏ người ngoài cuộc như bọn hắn không nhìn ra.
"An tổng, chuyện này…"
An Minh Triết lười biếng nhìn Khương Đình đang ấp úng không nói không thành lời, vẻ mặt không còn một chút kiên nhẫn, nói: "Khương Đình, ông là một người có tài nhưng lại cứng nhắc.
Đó là lý do tại sao sự nghiệp của ông vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Ông hiểu ý tôi là gì rồi chứ?"
Khương Đình im lặng cúi đầu xuống.
Đúng như những gì An Minh Triết nói, sự nghiệp của ông ta vẫn luôn dậm chân tại chỗ dù cho ông ta có biểu hiện xuất sắc đến đâu đi chăng nữa.
Chỉ vì một lý do đó là ông ta không chấp nhận quy tắc ngầm.
Chính vì vậy mà Khương Đình đã đắc tội với không ít kim chủ và những nhà đầu tư lớn nhỏ.
"Tôi biết.
Nhưng…"
"Ông biết là được rồi.
Còn nữa, chương trình này đều là do tôi bỏ tiền ra, Thời Tranh lại là người của tôi, ông tự biết phải làm gì rồi đấy." Nói rồi, An Minh Triết thản nhiên rời khỏi căn phòng, những chuyện còn lại đều để hết cho Bùi Viện giải quyết.
Lúc này, ở trong phòng của Thời Tranh, Lạc Mộ An đang dùng nick ảo để chiến đấu với đám thủy quân.
Chỉ thấy Lạc Mộ An ngồi trước ba cái laptop quay đi quay lại bình luận trên mấy bài viết bôi đen Thời Tranh trong đó có bài viết của Trần Tinh Tinh đã được mua hot search.
Nhưng mà giữa đám bình luận tiêu cực của đám cư dân mạng thì bình luận của Lạc Mộ An lại không được bất kì một ai chú ý đến.
"A… A… A… Tức chết mất thôi.
Con ả Trần Tinh Tinh kia chỉ suốt ngày đặt điều bôi xấu chị.
Chị Thời Tranh, chị xem ả ta còn đem hết sơ yếu lí lịch của chị ra này…" Lạc Mộ An ném điện thoại sang bên cạnh, bực tức càu nhàu.
Khi Thời Tranh muốn nhìn xem bình luận của đám cư dân mạng về cô như thế nào thì Lạc Mộ An lại che mắt Thời Tranh lại, giở giọng nghiêm túc.
"Đừng nhìn, bẩn mắt.
Chị để em giải quyết."
Thời Tranh gỡ tay của Lạc Mộ An ra, cười nhẹ: "Không phải vừa rồi em muốn chị xem sao? Giờ chị xem đây nè." Nói rồi cô giả bộ giơ tay ra lấy điện thoại khiến cho Lạc Mộ An luống cuống ngăn lại.
"Lúc nãy khác, bây giờ khác.
Bây giờ em đổi ý rồi, chị mau chơi game của chị đi."
Thời Tranh nhìn chiếc điện thoại thân yêi của mình đang trong tay Lạc Mộ An thầm thở dài một hơi.
Còn chưa kịp đòi lại thì ngay sau đó Lạc Mộ An đã hét lớn lên, vẻ mặt có vẻ kích động.
"A… Chị Thời Tranh chị mau lên mạng nhìn xem.
Bên đạo diễn Khương đăng bài đính chính lại chuyện chị ít xuất hiện trong trailer nè."
Thời Tranh nhận lấy điện thoại của