Edit + Beta: Ruby
---------------
Trong khoảng thời gian về nước, Bạch Khiêm Dịch trải qua cuộc sống rất đơn giản.
7:30, y thay chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, ngồi trước cửa sổ lớn trong phòng khách đắm chìm trong ánh nắng ban mai.
Y khẽ ngâm nga bài thơ của Byron, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Nhà Hình Vân ở trên tầng cao, phóng tầm mắt từ cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài, toàn cảnh thành thị thu hết vào mắt.
Y nhìn về hồng trần thế tục xa xăm ngoài cửa sổ, ánh mắt mang nỗi sầu bi, rơi vào trầm tư…
Chuông điện thoại vang lên.
Y phục hồi tinh thần lại, nhìn lên màn hình, cau mày.
Là đồng nghiệp bên Mỹ gọi tới.
Vị đồng nghiệp vào công ty luật muộn hơn y hai năm, coi như là đàn em của y, hai người qua lại cũng không tệ.
Nhưng dù vậy, y vẫn không bàn bạc bất kỳ công việc nào trong những ngày nghỉ.
Phong cảnh thanh u của y không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.
Y cúi đầu, lần nữa đắm chìm bên trong thế giới thơ ca.
Qua hồi lâu, tiếng chuông dừng lại, phòng khách khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Y không nhúc nhích, nhẹ nhàng lật trang sách.
Lại một lát nữa, điện thoại run lên, mấy tin nhắn bắn ra trên màn hình.
“Cứu em!”
“Cứu em đi!”
Y liếc mắt qua mấy dòng tin nhắn, ngón tay khẽ run, vội chuyển mắt sang hướng khác.
“Em cần có anh!”
“Chỉ có anh mới cứu được em!”
“Anh ơi cứu em!”
… Được rồi.
Y đóng tập thơ lại, đứng dậy trở về phòng, bật máy tính lên.
Chỉ lần duy nhất, không có lần sau.
*
Vấn đề mà đàn em muốn thỉnh giáo vừa vặn có liên quan với bản án mà Bạch Khiêm Dịch từng tiếp nhận, Bạch Khiêm Dịch dốc lòng dạy bảo, vừa dạy kinh nghiệm vừa cho ý kiến, trong nháy mắt, hai tiếng trôi qua.
“Còn vấn đề sao?” Bạch Khiêm Dịch nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, cũng chẳng quan tâm cà phê bên cạnh sớm đã lạnh ngắt, uống một ngụm lớn.
“Anh đã nói nhiều như vậy, đương nhiên là không có vấn đề.” Đối phương nói, “Lần sau còn có vấn đề, em điện thoại cho anh nữa được không?”
“Đương nhiên.”
Đối phương nói: “Đúng rồi, ngày nghỉ của anh thế nào rồi? Khi nào trở về?”
Bạch Khiêm Dịch cười nói: “Không trở về.”
Đối phương lại nói: “Anh mau về đi, không trở lại nữa, người phía sau sắp vượt qua anh rồi, đến lúc đó anh có nhiều billable hours hơn nữa cũng không bù nổi.”
(*) Billable hours (Những giờ ra tiền): Là những giờ bạn thực sự bắt tay vào lao động sản xuất, tạo ra sản phẩm…
Bạch Khiêm Dịch: “Tôi cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Đối phương: “Nghỉ ngơi quá nhiều sẽ mất hết năng lượng, em đây một tuần mỗi ngày ngủ không đến 3 tiếng, còn không phải vẫn ngon ơ đó sao? Em chờ anh trở lại, cùng nhau xông pha!”
Lúc cúp điện thoại, đã hơn mười giờ.
Nụ cười trên mặt Bạch Khiêm Dịch còn chưa nhạt bớt, y nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra công ty luật đèn đuốc sáng trưng ở bên kia đại dương.
Dáng vẻ y cũng giống như tất cả mọi người tây trang giày da, bên tai loáng thoáng vang lên tiếng điện thoại lẫn lộn trong tiếng trò chuyện dồn dập.
Rõ ràng là thời điểm phải tan việc, nhưng tất cả mọi người còn đang trên cương vị, tất cả mọi người còn đang chạy băng băng về phía trước, ai cũng không dám bị thụt lùi.
Liên tục tiến về phía trước, không có đường lui.
Bạch Khiêm Dịch mở mắt ra, không còn nụ cười trên gương mặt.
Y mệt rồi.
Từ nhỏ đến lớn, cái gì y cũng làm nhanh hơn người khác, làm tốt hơn người khác.
Năm tuổi lên tiểu học, học năng khiếu, du học, thực tập, công việc, việc này đến việc kia, gọn gàng đẹp đẽ, mệt mỏi vô cùng.
Y cũng hưởng thụ công việc giống như người khác, ăn mừng được thắng kiện, kiêu hãnh vì thù lao.
Nhưng những năm qua, y mới phát hiện ngay cả sự vui sướng biểu hiện ra, đối với y mà nói đã thành một gánh nặng.
Giống như nghịch nước trong vũng bùn, chẳng qua là tự lừa gạt mình, càng lún càng sâu.
Trong cuộc đời y, thành công là không vội vàng, không bị ràng buộc, lại tao nhã.
Đương nhiên, y biết, cuộc sống tao nhã là phải dùng tiền tài đắp lên, mà chút tích góp trước mắt này của y, không đắp lên được một góc của “tao nhã”.
Bởi vậy suy nghĩ lại, chỉ còn Hình Vân mới có thể cho y cuộc sống như vậy.
Hình Vân có tiền, tương lai còn có thể có nhiều tiền hơn.
Càng quan trọng chính là, Hình Vân bao dung y, đối xử tốt với y.
Hình Vân đối xử tốt với y, là xuất phát từ việc đền ơn trong quá khứ, còn một chút xíu tình cảm tinh tế mà y cũng có thể phát giác được.
Những năm qua, Hình Vân chưa từng yêu đương, y cũng không có.
Y cần Hình Vân, nếu như vừa vặn Hình Vân cũng cần y, như vậy thì không thể tốt hơn.
Điều kiện tiên quyết là Hình Vân thật sự cần y.
*
Bạch Khiêm Dịch đóng máy tính, chuẩn bị về phòng khách đọc thơ.
Trong lúc y mở cửa phòng khác, cửa phòng bên kia hành lang cũng mở ra, Hình Vân từ phía sau cửa đi ra.
Bạch Khiêm Dịch dừng bước lại.
Căn phòng ấy là…
Chỉ thấy Hình Vân vừa bước ra, lại quay đầu lại không biết nói cái gì, tiếp đó trở về phòng, đóng cửa lại.
Bạch Khiêm Dịch thừa lúc này bước nhanh qua.
Đó là phòng của Tiết Doanh Song.
Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng Hình Vân đâu, vậy mà ở phòng Tiết Doanh Song, không phải là suốt tối qua… tim Bạch Khiêm Dịch bỗng nặng nề.
Bạch Khiêm Dịch trở lại phòng khách ngồi một hồi, Tiết Doanh Song cuối cùng đã xuất hiện.
Hôm nay Tiết Doanh Song cũng mặc một bộ sơ mi trắng, cậu trông thấy Bạch Khiêm Dịch ở phòng khách, bèn chào hỏi: “Bạch tiên sinh, chào buổi sáng.”
“Cậu thức dậy sớm thế.” Bạch Khiêm Dịch mỉm cười, đồng thời thoáng lơ đãng nhìn sang đồng hồ.
Mười giờ rưỡi.
Tiết Doanh Song cũng nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, bởi vậy dậy trễ một chút.”
Nói rồi gật đầu, đi vào nhà bếp.
Nhìn bóng lưng Tiết Doanh Song, nụ cười Bạch Khiêm Dịch dần tắt.
Nếu là ngày nghỉ, vậy làm gì không về nhà mình? Còn ở nhà ông chủ?
Lúc này Hình Vân cũng xuất hiện.
Bạch Khiêm Dịch vội vàng nở một nụ cười ôn hòa lần nữa, nói với Hình Vân: “Chào buổi sáng, tối qua làm việc mệt lắm nhỉ.”
Hình Vân ngủ không đủ giấc, gật đầu: “Làm việc rất muộn.”
Hình Vân cũng đi vào bếp, trong phòng khách, nụ cười Bạch Khiêm Dịch biến mất hoàn toàn, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Muộn? Hai người kia đó đã làm việc gì?
Tiếng còi cảnh báo trong lòng Bạch Khiêm Dịch vang lên mãnh liệt.
*
Bạch Khiêm Dịch càng cảm thấy không bình thường, không nhịn được đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Cửa nhà bếp khép hờ, Bạch Khiêm Dịch đứng trong góc khuất ở cửa nhà bếp, ngừng thở, cẩn thận nghe âm thanh rất nhỏ truyền ra từ bên trong.
“Ăn cái gì?” Là tiếng của Tiết Doanh Song.
“Cháo hải sản.” Hình Vân trả lời.
Có tiếng bước chân, lại là tiếng mở tủ lạnh.
“Trong nhà hết hải sản rồi, chỉ còn lại chút cá viên.”
Tiếng bước chân cùng tiếng ngáp đồng thời vang lên.
“Có gì nấu đó, tôi ăn cả.”
Cuộc đối thoại và giọng điệu đó mặc dù nếu là cấp trên và cấp dưới thì quá mức không bình thường, nhưng tóm lại không có chỗ nào kỳ lạ.
Bạch Khiêm Dịch chỉ nghĩ là mình nghĩ nhiều rồi, chuẩn bị rời đi.
Nhưng chưa đợi y rời đi, tiếng Tiết Doanh Song lại đi đến gần cửa: “Tôi ra ngoài mua vậy.”
Tiếp đó lại nghe Hình Vân cười nói: “Hiếm thấy, thế mà em chịu ngày nghỉ đi ra ngoài.”
Tiết Doanh Song nói: “Anh mệt mỏi cả đêm, đương nhiên tôi phải làm chút thức ăn ngon cho anh chứ.”
Bạch Khiêm Dịch đang định xoay người đi bỗng dừng bước lại, chỉ nghe tiếng cười nhẹ của Hình Vân truyền đến: “Em còn biết tôi mệt à, là ai bảo tôi dạy cả đêm, không cho tôi ngủ?”
Bạch Khiêm Dịch nhất thời hóa đá.
Dạy cả đêm… Lời này có ý gì?
Đều là người trưởng thành, Bạch Khiêm Dịch không thể tự lừa dối mình.
Hơn nửa đêm có gì để dạy chứ? Đừng nói là dạy toán đi ha!
Cái có thể dạy, chỉ còn lại chuyện về phương diện kia…
Đến đây, Bạch Khiêm Dịch tái mặt.
*
Mười giờ rưỡi tối, Tiết Doanh Song bận việc trong nhà bếp, cuối cùng bưng một mâm thức ăn đi về phía thư phòng.
Tối hôm qua cậu mới biết được, mình vậy mà là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Mấy ngày nay cậu vừa khổ não môn Toán cao cấp của mình phải làm thế nào, thì phát hiện Hình Vân vậy mà biết Toán cao cấp, hơn nữa còn chịu dạy cho cậu.
Sao cậu có thể hạnh phúc như thế chứ?
Đồng thời cậu cũng hiểu, thầy giáo đẹp trai xuất sắc lại thông minh lương thiện như thầy Hình, tấm lòng nhất định là nước chảy thành sông, căn bản không cần người làm công như cậu nhúng tay vào.
Bây giờ, cậu chỉ cần dốc lòng học hỏi thầy Hình, kế thừa tri thức của thầy Hình, làm rạng danh sư môn!
Mà tiền đề của việc học, chính là học cách phụng sự thầy cô!
*
Ăn cơm tối xong, Hình Vân bèn vào thư phòng tăng ca.
Mười giờ rưỡi, hắn tăng ca được một lúc, bụng đã có chút đói.
Hắn vừa định bảo Tiết Doanh Song làm chút đồ ăn khuya, đã nghe tiếng gõ cửa.
Cửa mở được một chút, Tiết Doanh Song thò đầu vào, nhẹ giọng nói: “Mang bữa khuya cho ngài.”
Bữa khuya hôm nay là mì thịt bò, vừa nhìn, thịt nhiều hơi bò, mùi thơm xông vào mũi.
Ngoài ra, còn một ly sữa bò lạnh, còn một dĩa nho đã bóc sẵn vỏ.
Tiết Doanh Song bài trí xong, Hình Vân đã không thể chờ đợi được, vươn tay muốn nhận lấy đũa.
“Không vội, nóng lắm.”
Tiết Doanh Song ngăn Hình Vân lại, cầm chiếc khăn nóng, lại nắm tay Hình Vân