Trong lúc Thành An Liễu nghĩ tới nghĩ lui, Vạn Cẩn Phàm lại chậm rãi đi xuống đình hóng gió, đi đến trong phòng. Thành An Liễu vội vàng lên tiếng gọi người lại, nói: "Tiểu thư không hỏi thuộc hạ vì sao sẽ đến nơi này?"Vạn Cẩn Phàm rất là bi thương cười, trong mắt tràn đầy mỉa mai: "Nếu là đế đô phái ngươi tới, tự nhiên là bên trong đế đô còn có người phải dùng đến ta. Một mình ngươi lẻ loi tới sau đó còn cung kính kêu ta điện hạ, mà không có đối với ta làm ra sự tình không khách khí gì, có thể thấy được, cũng không phải có người muốn mệnh ta, hoặc là giam lỏng ta. Rồi sau đó, ta ở chỗ này đứng nửa ngày, ngươi đều vô thanh vô tức, cung cung kính kính đi theo ta cùng nhau đứng, có thể thấy được đế đô là phái ngươi tới bảo hộ ta. Cuối cùng, ta không nghĩ tới, loại vô dụng phế tài như ta này cư nhiên cũng có người tưởng lưu trữ, thật là dụng tâm lương khổ, ha hả.."Thành An Liễu như bị chẹn ở cổ họng, quả nhiên người hoàng gia không thể khinh thường, cho dù là hoàng nữ đã bị bỏ đi cái danh. Ý tứ Nữ đế là nàng đã thua thiệt nữ nhi thứ tư này rất nhiều, cho nên, sau khi nàng bị biếm thành thứ dân, mới phái mình tới bảo hộ nàng ta, để tránh nàng bị người bắt nạt khi thoát ly hoàng gia. Nhưng rời đi kinh đô phía trước, nữ đế lại mịt mờ nói qua, việc này bị biếm, xác thật là vì tranh hoàng trữ chi vị mấy vị nữ nhi kia làm ra chuyện này, không nghĩ tới sự tình bị phát hiện, trực tiếp ảnh hưởng tới bang giao hai nước. Đại hoàng nữ cùng Tam hoàng nữ từ trước đến nay như nước với lửa, lần sự kiện này Tam hoàng nữ tuy rằng tranh thắng, còn tưởng rằng sẽ mượn cơ hội lần này vặn đổ đại hoàng nữ, ở Cát quốc một mình lớn nhất. Nhưng đại hoàng nữ cũng không phải đèn cạn dầu, liền đem họa thủy đông dẫn, vu oan tới trên người Vạn Cẩn Phàm không hỏi thế sự bao giờ.Đáng thương Vạn Cẩn Phàm biến thành dê thế tội.Nữ đế đối với chuyện tranh trữ từ trước đến nay mở một con mắt nhắm một con mắt. Nàng cũng hy vọng ở trăm năm sau có thể có một người thừa kế cường đại quản lý Cát quốc, cho nên, đối với chuyện Vạn Cẩn Phàm bị biếm này cũng hạ quyết tâm, tùy ý nàng đi. Vẫn còn tốt, nàng còn niệm tình mẹ con, để lại cho Vạn Cẩn Phàm một cái mạng.Nhưng Thành An Liễu nhớ rõ thần sắc trịnh trọng của nữ đế nói một câu: Sống ở bên người Vạn Cẩn Phàm phải cẩn thận, đừng để nàng xảy ra chuyện gì. Chờ một ngày kia, nếu nàng còn nhớ rõ ân cứu mạng của Vạn Cẩn Quân, khiến cho nàng giúp đỡ Vạn Cẩn Quân nhớ tới còn có một muội muội.Thần sắc Thành An Liễu phức tạp nhìn nữ tử đi xa, tâm tình có chút trầm trọng.* * *Mỗi ngày, Vạn Cẩn Phàm trừ bỏ đọc sách, chính là đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ trong viện, nàng sống giống một vị lão nhân bảy tám chục tuổi, sống nhàn nhã trong mỗi một ngày. Mỗi ngày, Thành An Liễu đi theo nàng phía sau, muốn nhìn bản lĩnh nàng có thể lăn lộn ra cái gì, chính là, ngày tháng càng lâu, Thành An Liễu càng thêm buồn bực lên.Nữ tử này, ngoại trừ ngươi mở miệng nói chuyện với nàng trước, còn không quả thực nàng có