Vạn Cẩn Phàm lạnh giọng quát: "Đừng nhúc nhích." Sau đó khom người nhặt sách lên.Nam tử tràn đầy hổ thẹn đứng nguyên tại chỗ, rồi lại nhìn chung quanh, tâm thần tựa hồ có chút không yên.Thành An Liễu nhìn bộ dáng lôi thôi kia của hắn, nhíu nhíu mi, cũng đi theo Vạn Cẩn Phàm thu dọn sách vở. Có quyển sách bị nam tử nằm lên, một ít trang sách quá mức yếu ớt trực tiếp rách thành hai nửa. Thành An Liễu nhướng mày mắt sắc nhìn mặt chủ tử càng ngày càng trầm, lại nhìn nam tử đứng co quắp vô thố tại chỗ, cảm thấy có chút hơi hứng thú.Vạn Cẩn Phàm đem sách vở ở trước mặt nam tử lần lượt nhặt lên, sau đó lạnh giọng nói: "Ngươi có thể đi." Sau đó lại đến nơi khác thu nhặt."Vị tiểu thư này, thật sự rất xin lỗi, ta không phải cố ý, thật sự rất xin lỗi.." Trúc Hạ cắn răng nhịn xuống đau nhức trên đùi, xin lỗi không được, hắn thật sự không phải cố ý. Vị tiểu thư này nhìn qua như là xuất thân gia đình phú quý, loại người này tính tình giống nhau đều không phải thật tốt, vừa rồi bản thân mình đè hỏng nhiều sách của nàng như vậy, không biết nàng có thể hay không muốn bắt đền hắn. Nhưng một phân tiền hắn đều không có, nếu nàng biết mình đền không được có thể hay không đánh mình.Vạn Cẩn Phàm nhíu nhíu mi không kiên nhẫn, mặc kệ hắn, bản thân vội vàng lo sự tình của mình. Thành An Liễu đi theo nàng nửa tháng qua cũng coi như thăm dò chút tính tình của nàng, biết nàng là sẽ không khó xử nam tử này, liền nói: "Ngươi đi đi, đi đến phía trước căn nhà kia rồi rẽ phải, có cái cửa đá, ra cửa đá lại theo hướng rẽ phải thì có thể đi ra ngoài."Trúc Hạ vui sướng cười, liên tục cảm kích nói: "Cảm ơn tiểu thư, ta lập tức đi ngay đây." Ai ngờ mới vừa bước ra vài bước chân, phía sau lại truyền đến tiếng hai chân rơi xuống đất trầm trọng, chàng vừa quay đầu lại thì kinh hoảng phát hiện là mấy người kia tới bắt mình, quay đầu vội chạy đi."Tiểu tiện nhân, chạy trốn đi đâu." Cầm đầu là một nữ tử có tướng mạo đáng khinh hướng trên mặt đất phun khẩu đàm, chạy nhanh đuổi theo lại đây.Chân Trúc Hạ ngã xuống bị què nên chạy không nhanh, hai ba bước thì bị nữ nhân kia ấn ngã xuống đất, chỉ không ngừng giãy giụa hét lớn: "Nữ nhân hôi hám buông ta ra, các ngươi là loại người vô sỉ, xấu xa."Không ngờ nữ nhân kia không giận còn cười hi hi ha ha nói: "Ôi trời, ngươi tiểu con thỏ này cư nhiên biết cô nãi nãi là hôi, hóa ra tối hôm qua người nằm bò lên trên giường cô nãi nãi là ngươi à, bằng không ngươi như thế nào biết cô nãi nãi ta hôi, ha ha.." Nàng nói đắc ý, những người đi phía sau cũng cười ha ha theo.Trúc Hạ ra sức xoay người vặn vẹo ở trên cánh tay nữ nhân kia hung hăng cầm chặt, trong miệng mắng: "Không biết xấu hổ, ngươi cái này đoạn tử tuyệt tôn vô sỉ, xấu xa, không biết xấu hổ."Nàng kia mở miệng hét to hai tiếng, đạ chân ở trên người Trúc Hạ p vài cái, hung tợn nói: "Ta xem ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ, các ngươi vì nịnh bợ nhà giàu Hồ gia, Trúc gia ngươi bán con bán cái, nương ngươi chính là một con chó, Hồ gia kêu nàng làm cái gì nàng phải làm cái đó, đồ đê tiện."Trúc Hạ nghe nàng mắng nhưng cũng không phản bác, nương hắn vốn dĩ chính là loại người này, trong lòng buồn bã, lại nghĩ đến sinh hoạt hai ngày mình chạy trốn sống không bằng chết này, cảm thấy nước mắt lại muốn bừng lên, nhưng hắn đem nước mắt nuốt trong bụng là bản lĩnh hàng năm hắn luyện