Bầu trời mới vừa rồi còn mưa gió giăng đầy, trong nháy mắt sấm sét nổi lên, mưa to gió lớn, cho dù là ngồi ở trong nhà, cũng cảm thấy cái loại đất rung núi chuyển.
Mới vừa còn là trời u ám, tức khắc sấm sét vang dội, đại thụ bị cuồng phong thổi trúng nghiêng trái nghiêng phải, lảo đảo muốn ngã, tiếng sấm đinh tai nhức óc như ở bên tai.
Linh Xảo Nhi nằm ở trong ngực Quỷ y dần dần tỉnh lại, ngẩng đầu vừa đúng chống lại cặp con ngươi thăm thẳm của Quỷ y, mặt tựa như mưa to âm trầm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nét mặt hắn như vậy, mơ hồ có chút sợ.
Quỷ y thu liễm cảm xúc lại, rủ thấp tầm mắt xuống nhìn trong mắt Xảo Nhi đều là sợ hãi, khóe miệng nở nụ cười hình cung, ngón tay thon dài đẹp đẽ phất qua mái tóc trên trán nàng, dùng giọng nói dịu dàng nói: "Xảo Nhi, ngươi đã tỉnh."
"Ân." Linh Xảo Nhi sững sờ một chút, sau đó khéo léo gật đầu một cái, nàng cau mày, vết thương mơ hồ phát đau: "Đau.
.
.
.
Ta làm sao vậy?"
"Bị thương." Quỷ y cười híp mắt nói, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, vẻ mặt cũng không có đáng sợ như vừa rồi.
Hổ Phách ngồi ở một bên trên chiếu, tên tiểu tử trong ngực mở hai cặp mắt to ngập nước, khóc đến mặt đỏ tới mang tai, rất đáng thương, giống như nhận thấy được mẫu than cùng phụ thân của bọn hắn đã xảy ra chuyện, nói gì cũng không an tĩnh lại.
Mộ Thiên Vấn dẫn thập bát chiến ưng, mạo hiểm mưa to, giơ cây đuốc tìm kiếm bóng dáng Vương gia cùng Vương phi trong rừng sâu.
Hồi lâu, trên mặt Mộ Thiên Vấn mất mát đi vào, Hổ Phách vội vàng để hai tiểu chủ xuống, đứng dậy vội vã hỏi: "Tìm được Vương gia cùng Vương phi rồi sao?"
"Tìm nửa ngày, gần như muốn lật cả tòa núi, vẫn không tìm được Vương gia cùng Vương phi." Mộ Thiên Vấn lắc đầu một cái, đáy mắt đều là tự trách, tự trách mình tại sao không ở cạnh trông chừng Vương gia.
Đáy mắt Hổ Phách ảm đạm đi, thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, an ủi hai tiểu chủ.
Linh Xảo Nhi rúc vào trong ngực Quỷ y, cau mày: "Tà Vương gia cùng Tà Vương phi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lời này không khéo đụng phải họng thương, đây tất cả đều là bởi vì nàng đưa tới, Mộ Thiên Vấn rút bội kiếm ngang hông lên, ánh lạnh hiện ra nhất thời mũi kiếm nhọn chỉ vào Xảo Nhi, tức giận nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Cái này cần hỏi ngươi quyến rũ Vương gia nhà ta thế nào, nếu không phải bởi vì ngươi, Vương phi làm sao sẽ ghen đến mức chạy đi? Vương gia như thế nào lại đi theo? Bên ngoài bây giờ khắp nơi đều là mai phục, ngộ nhỡ Vương gia cùng Vương phi xảy ra điều gì, ta sẽ tự tay giết chết ngươi, để tế Vương gia cùng Vương phi."
Khuôn mặt Linh Xảo Nhi vô tội cùng ủy khuất, nàng trêu ai ghẹo ai? Bị thương thì cũng thôi đi, còn chẳng biết tại sao lại