Trong trạch viện Cảnh vương phủ đề phòng sâm nghiêm, trên hành lang mười mấy binh lính mặc khôi giáp tuần tra qua lại, từ một gian trong sương phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở gấp cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân.
Nam Cung Đồng năm tuổi thân thủ lưu loát, lặng yên không một tiếng động từ trên mái hiên thật cao dừng ở một phía khác trên mái hiên, từ từ cạy mảnh ngói ra, thân thể nho nhỏ cúi xuống, đang tò mò nhìn nam nữ ở trên giường vận động, một cái đuôi màu trắng như lông tơ từ trong làn váy treo lên, không ngừng đung đưa, cặp con ngươi trong suốt linh hoạt kia dâng lên một tia nước sáng bóng.
"Oa ——phương thức vận động đặc biệt tốt a! Đợi ngày nào đó Đồng Đồng cũng cùng Ngưng muội muội làm loại vận động này, hắc hắc." Nghe tựa như lời nói ngây thơ không biết gì, nhưng nụ cười kia một chút cũng không thuần khiết.
"Đồng Nhi, ngươi vừa mới nói cái gì?" Đột nhiên từ phía sau truyền đến một đạo âm thanh cực kỳ dịu dàng, lại trộn lẫn một cỗ âm trầm.
Con ngươi của Nam Cung Đồng run rẩy, một con hồ ly trắng như tuyết từ trong đêm tối nhảy trên bả vai hắn, cái đuôi nhỏ ở giữa không trung lay động trong nháy mắt dựng lên, đây là âm thanh của mẫu thân hắn, làm sao hắn không sợ hãi cho được?
"Mẫu thân, người đã đến rồi." Mắt Nam Cung Đồng lóe sáng nhìn về nữ tử áo đỏ đứng ở một phía khác trên mái hiên, non nớt trên mặt lộ ra nụ cười hết sức khả ái, giả bộ rất thuần khiết, rất thật, nhưng chỉ duy trì ba giây, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt ta sai lầm rồi, cúi đầu, đâm ngón trỏ: "Mẫu thân, Đồng Đồng biết sai rồi."
"Người nào?" Đột nhiên binh lính tuần tra trên hành lang nghe được âm thanh rất nhỏ, dừng bước lại nhìn chung quanh, cố ý chờ phân phó.
Cảnh vương bên trong phòng đang cố gắng vận động nghe được âm thanh binh lính ngoài phòng, lập tức trút xuống, cực kì tức giận xách quần, phủ thêm mũ che màu đỏ thật dài, ‘kẽo kẹt một tiếng thanh thúy vang lên, đón gió đêm giá rét đi ra, rống giận: "Ầm ỹ cái gì thế? Không biết Bổn vương đang làm chuyện đứng đắn sao?"
Chánh sự? Quân sự sao?
Cùng quân kỹ này nọ cũng mệt hắn nói là làm chuyện đứng đắn, nếu để cho Vương phi biết, còn không rút da Vương gia.
Binh lính dẫn đầu than một tiếng, tầm mắt trong lúc lơ đãng rơi vào sắc hồng trên đỉnh mái hiên.
"Bảo vệ Vương gia, có thích khách."
"Vút vút" hơn mười thanh bảo kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, bảo hộ quanh thân Cảnh vương.
Cảnh vương nổi danh háo sắc, trong phủ có một vị phu nhân xinh đẹp như hoa, hậu viện giai lệ so với hoàng cung ba nghìn mỹ nữ càng không thể ít, hắn theo kiếm phong của binh lính nhìn lại, mắt nhất thời sáng lên, chỉ thấy trên mái hiên một nữ tử mặc màu đỏ đang đứng, tóc đen như mực, dùng một cái trâm khảm đá quý màu đỏ cài đầu, trước ngực hai lọn tóc theo gió phiêu dật.
Lông mày của nàng giống như lá liễu trong gió, hàng mi dài thon mảnh nồng đậm như cánh chim che đi ánh sáng lộng lẫy trong tròng mắt đen, môi đỏ mọng đầy đặn phác họa một nụ cười ngạo mạn nhưng không mất ưu nhã, còn trộn lẫn một tia âm trầm.
Mà phía sau nàng đứng là một nữ đồng thẹn thùng, mặc một bộ váy màu trắng đỏ điểm xuyết hoa nhỏ, búi tóc công chúa, ngoan ngoãn cầm tay nữ tử, núp ở phía sau nàng, vậy mà trong con ngươi long lanh linh hoạt lại không có vẻ sợ hãi, ngược lại là đang mong đợi cái gì.
Cảnh vương lập tức hồn cũng bị giai nhân tuyệt sắc trước mắt này câu đi, hai mắt lóe ra ánh sáng xấu xa, trong miệng không khỏi nói thầm: "A, thật là tiểu nương tử xinh đẹp, nếu có được giai nhân như thế, chết ở dưới váy màu thạch lựu của nàng, thành quỷ cũng phong