[1] Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng hất ngàn cân.
Một đêm nhu tình cộng thêm lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng Tần Phương Nghi cũng khiến Thủy Hàng Ca bỏ ý định đưa Thủy Linh Lung vào phủ Thái Tử. Dù vậy nhưng bà ta vẫn còn sợ hãi, con gái đã từng nói rằng Thủy Linh Lung cố ý quyến rũ Thái tử, lúc đó bà ta không cho là đúng, bây giờ nghĩ đến lại cảm thấy Thủy Linh Lung và Thái tử đúng là có chút quan hệ mập mờ. Về những lời vớ vẩn bà ta khuyên giải Thủy Hàng Ca, nói thật chính bà ta cũng không tin, chẳng qua trong cuộc u mê ngoài cuộc thanh tỉnh thôi.
"Phu nhân, Lão phu nhân khỏi bệnh, hai ngày nữa sẽ khôi phục việc thỉnh an sớm tối ở Phúc Thọ viện." Thi Tình nhìn khuôn mặt đỏ ửng và đôi mắt thâm quầng như trúng tà của Tần Phương Nghi, trong lòng run lên, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đã biết." Tần Phương Nghi khẽ nhíu mày, Lão phu nhân khỏe mạnh, Thủy Mẫn Huy sắp về đến nhà, Thủy Linh Lung như mặt trời ban trưa, tách ra thì không có gì nhưng kết hợp với nhau lại khiến bà ta phiền lòng, lại thêm một Chu di nương có thai, đầu bà ta thật sự rất muốn muốn nổ tung. Không biết nghĩ tới cái gì, đáy mắt Tần Phương Nghi lóe lên, "Vẹt ta nhờ Đại ca mua đã được chưa? Ngươi đến phủ Thừa Tướng hỏi đi."
"Vâng!" Thi Tình khom người lui ra ngoài.
Tần Phương Nghi lại gọi Họa Ý, "Nói cho Nhị tiểu thư, bảo nó chép một quyển "Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh" cho Lão Phu nhân, chúc mừng Lão phu nhân bình phục."
Họa Ý hơi run rẩy, thầm nghĩ ông trời đúng là không công bằng, mỹ sai thường là Thi Tình, khổ sai thì luôn là nàng ta.
Lão phu nhân khỏi bệnh, trong phủ hân hoan, Phúc Thọ viện cũng náo nhiệt hẳn lên. Nhưng dệt hoa trên gấm không bao giờ bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cả, cứ nhìn vị trí ngồi của các chủ tử là sẽ rõ.
Lão phu nhân sợ lạnh nên ngồi trên giường, sau lưng kê một chiếc gối tứ hỉ, ngồi bên cạnh là Thủy Linh Lung đang mỉm cười, Tần Phương Nghi và Thủy Linh Khê thì ngồi trên ghế. Lão phu nhân không muốn gặp mấy thứ nữ, bình thường cũng không cho các nàng đến thỉnh an, nhưng Thủy Linh Lung không chỉ đến mà còn đường đường chính chính ngồi ở chỗ mà ngay cả Thủy Linh Khê cũng không được ngồi, Thủy Linh Khê sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Thủy Linh Lung nhìn về phía Thủy Linh Khê, tươi cười nói: "Mới sáng sớm đã có ai chọc Nhị muội để Nhị muội phải cau mày thế?"
Lão phu nhân thuận thế nhìn qua, Thủy Linh Khê đang nổi nóng, đáy mắt đương nhiên là có vài phần tức giận, nghe xong lời Thủy Linh Lung cũng không kịp thu liễm lại, Lão phu nhân nhíu đôi mày hoa râm: "Ghét bỏ lão bà bệnh tật này thì cứ việc nói thẳng, chỗ này cũng không cần ngươi đến thỉnh an!"
"Ta không có!" Thủy Linh Khê vô thức phản bác, bởi vì nóng lòng chứng minh bản thân trong sạch nên giọng điệu không được tốt lắm, nói xong, chính nàng ta cũng giật nảy mình, vội đứng dậy thi lễ, "Bà nội."
Thủy Linh Lung vỗ nhẹ lưng cho Lão phu nhân, vừa giúp bà thuận khí, vừa nghiêm túc nói: "Nhị muội, không phải tỷ tỷ nói ngươi nhưng bà nội bệnh nặng mới khỏi, không chịu nổi kích thích, ngươi không hài lòng cái gì thì cũng không nên kêu la trước mặt bà nội, năm sau ngươi đến tuổi cập kê rồi, phủ Thái Tử sẽ tới cửa cầu hôn, cái tính tự cao tự đại này phải sửa đi mới tốt."
Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống, mới nói nàng ta hai câu nàng ta đã dám không hài lòng, còn chưa gả đi đã tưởng mình là Thái tử phi chắc?
"Đại tỷ! Ngươi..."
Mắt thấy Thủy Linh Khê sắp nhảy vào cạm bẫy của Thủy Linh Lung, Tần Phương Nghi liền nắm tay nàng ta, ngăn nàng ta nói tiếp: "Linh Khê, ta đã nói với con rồi, bà nội con sẽ không bao giờ triền miên trên giường bệnh nữa đâu, con đừng lo lắng nhiều."
Thủy Linh Khê nao nao nhưng phản ứng lại rất nhanh, phối hợp chảy ra hai giọt lệ: "Là con không tốt, quá lo lắng cho nên làm mất phong thái, để Đại tỷ chê cười."
"Con lo lắng cho bà nội vốn rất đúng, nhưng con làm như vậy ngược lại sẽ khiến mọi người lo cho con, con quá thẳng tính, sau này lập gia đình chắc chắn sẽ không tốt..." Nói xong lời cuối cùng, Tần Phương Nghi còn lấy tay gạt lệ, "Nếu con có một nửa trí tuệ của Đại tỷ con thì ta cũng không cần đau lòng như vậy."
Trí tuệ? Đang xiên xỏ nàng thâm sâu không rộng lượng, đi tính toán chi li với một muội muội thành thật đấy à? Đáy mắt u tĩnh của Thủy Linh Lung lóe lên, xem ra thế cục cân bằng giữa Tần Phương Nghi và nàng đã hoàn toàn bị phá vỡ, cũng không biết mâu thuẫn sẽ tăng đến mức độ nào đây.
Lão phu nhân bán tín bán nghi nhìn về phía các nàng.
Tần Phương Nghi bóp tay Thủy Linh Khê, nàng ta hiểu ý, đứng lên, lấy Kinh Phật trong tay nha hoàn Bạch Lan ra, quỳ gối trước mặt Lão phu nhân, cười nhẹ nói: "Linh Khê lo lắng cho bà nội nên thức trắng đêm chép một quyển "Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm