Khuyết thị và Tần Chi Tiêu vén rèm bước vào, Khuyết thị đã qua tuổi bốn mươi nhưng vì bảo dưỡng tốt nên trông chỉ mới hơn ba mươi tuổi, dung mạo miễn cưỡng được coi là thanh tú, dáng người đẫy đà, bà ta kéo Tần Chi Tiêu thi lễ với Lão phu nhân: “Lão phu nhân vạn phúc!”
Khi nhìn thấy Thủy Linh Lung thì ánh mắt bà ta hơi lóe lên, hai phủ Tần, Thủy là thông gia, trước khi lão phu nhân sinh bệnh, Khuyết thị đến đây không ít lần nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vị thiên kim nào ngoài Thủy Linh Khê ở Phúc Thọ viện, trong lòng lại có nhận thức mới về địa vị của Thủy Linh Lung trong phủ Thượng Thư.
“Đừng đa lễ.” Lão phu nhân nhìn về phía Tần Chi Tiêu, hiền lành cười nói: “Chi Tiêu lớn quá, năm nay cũng mười chín rồi nhỉ?”
Tần Triệt có ba đứa con trai, đứa lớn nhất đã thành thân, đứa út cũng định thân rồi, chỉ còn đứa thứ hai Tần Chi Tiêu ốm đau bệnh tật mấy năm nên chậm trễ chung thân đại sự, mười chín tuổi vẫn chưa nghị thân, điều này rất hiếm thấy trong nhóm quan gia đệ tử. Nhưng cũng không thể vì thế mà nói vị Tần gia công tử này bộ dạng khó coi hay phẩm hạnh không tốt, ít nhất thì bề ngoài của hắn khá nổi bật, tuấn dật hào phóng, chưa bao giờ bị mang tiếng xấu gì.
Tần Chi Tiêu cười tao nhã: “Thưa Lão phu nhân, tháng trước con vừa tròn mười chín.”
Lão phu nhân nâng mi, cười sai Vương ma ma mang ghế cho hai người.
Tần Phương Nghi đứng dậy cúi chào Khuyết thị: “Chị dâu.”
Trong lòng bà ta chỉ nhận một người chị dâu này, còn đối với Tần Hoài và thê tử của hắn, từ trước đến giờ bà ta đều khinh thường.
Tần Chi Tiêu hành lễ với Tần Phương Nghi: “Cô cô!”
Ngay sau đó, Thủy Linh Lung và Thủy Linh Khê cũng chào Khuyết thị và Tần
Chi Tiêu.
Lễ nghi phiền phức xong xuôi cũng qua thời gian nửa chén trà, Khuyết thị dẫn Tần Chi Tiêu ngồi xuống ghế, cũng không tỏ ra quá nhiệt tình với Thủy Linh Lung vừa gặp lần đầu. Có lẽ trong mắt bà ta, Thủy Linh Lung có được sủng ái mấy cũng chỉ là thứ nữ, không đáng để bà ta coi trọng, cũng có lẽ là bà ta có tâm tư khác, ai mà biết được?
Bà ta nhìn lão phu nhân, cười nói: “Nghe nói lão phu nhân đã khỏi hẳn, phủ Thừa tướng ai ai cũng vui mừng, không may mẫu thân con vừa nhiễm phong hàn không thể ra khỏi nhà, nếu không bà ấy cũng tự mình đến đây chúc mừng ngài.”
“Chuyện này ta cũng không muốn rêu rao, già như vậy rồi, dù không bệnh tật cũng chẳng còn nhiều thời gian, cô nàng như con đúng là không giữ được miệng, hại bà thông gia phải lo lắng cho ta.” Câu cuối hiển nhiên là nói với Tần Phương Nghi, lời thì trách cứ, nhưng giọng điệu lại dịu dàng, không khó để nghe ra bà rất vừa lòng khi người của phủ Thừa Tướng tới chúc mừng.
Tần Phương Nghi mỉm cười, tâm tình tốt lên không ít.
Thủy Linh Lung có chút khó hiểu, mặc dù Tần gia không thể so với thập đại gia tộc (mười gia tộc lớn), nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới văn chương, luôn coi thường Thủy gia, thậm chí nàng còn từng hoài nghi rằng phủ Thừa tướng gả đích nữ cho Thủy Hàng Ca là vì coi trọng cái địa vị Thái tử phi. Theo lý thì lão phu nhân khỏi bệnh, bọn họ phái người đưa lễ vật đến cũng đã coi là đủ cấp bậc lễ nghĩa rồi, sao còn phải tự mình tới cửa?
Khuyết thị nói: “Con nghe nói Lão phu nhân thích nuôi cá nên đặc biệt sai người mua hai đôi cá kiếm đỏ, không biết Lão phu nhân có thích không.”
“Ồ?” Lão phu nhân lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Tần Chi Tiêu tự mình ra ngoài bê một bình cá phỉ thúy vào, đặt trước mặt lão phu nhân và Thủy Linh Lung, mỉm cười như ánh nắng sưởi ấm lòng người, giọng nói cũng rất dễ nghe: “Lão phu nhân, Linh Lung biểu muội, hai người nhìn xem.”
Toàn thân cá kiếm màu đỏ đậm, nhìn như ngọn lửa múa trong nước, đuôi cá như lợi kiếm (kiếm sắc) tỏa ra ánh sáng. Lão phu nhân vừa nhìn đã biết là cá kiếm thượng phẩm, trong lòng yêu thích không muốn buông tay, lập tức kêu Vương ma ma mang bình cá đặt vào phòng ngủ của mình.
Lúc này, Tần Phương Nghi nhíu mày, có chút đăm chiêu.
Khuyết thị hỏi: “Phương Nghi, muội thấy chỗ nào không ổn à?”
“Cá rất đẹp, nhưng ta thấy màu đỏ của cá và màu bể không hợp lắm.”
“Ai da!” Khuyết thị vỗ trán, làm vẻ như chợt nhận ra, nhưng Thủy Linh Lung lại không thấy vậy, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nghe Khuyết thị cao giọng: “Đây là sơ sót của ta, chỉ lo mua cá, quên mất không