Thời gian nửa tháng thoáng cái đã qua, hai mươi bảy tháng chạp, cũng chính là đại thọ sáu mươi tuổi của Quách lão thái quân.
Sáng sớm, trong phủ đã sai người chuẩn bị xe ngựa cho các chủ tử, ngoài Lão phu nhân vì khí trời quá lạnh không tiện ra ngoài thì những chủ tử khác đều đến Quách phủ.
Mấy ngày nay, Tần Phương Nghi luôn giả bệnh. Có Lão phu nhân làm khó, bà ta tất nhiên không thể gọi Thủy Linh Lung đến, mà từ lần Thủy Linh Khê bị bệnh nặng xong bà ta cũng không nỡ để nàng ta chịu khổ, vì thế chỉ còn Thủy tam, Thủy tứ và Thủy ngũ thay nhau chạy đến Trường Nhạc hiên, Khuyết thị và Tần Chi Tiêu ở phủ Thừa Tướng cũng tới thăm hai lần.
Thủy Linh Lung vui vẻ nhàn rỗi, thỉnh thoảng lại nghe Đỗ ma ma nói chuyện cửa hàng phát triển. Thì ra sau khi lấy chỗ thư họa Đổng Giai Tuyết cất giữ ra ngoài, bà cầm một bức đi đổi chút bạc cho Trương bá làm ăn buôn bán. Trương bá vốn là một người khôn khéo, đáng tiếc lúc trước lại chọn nhầm chủ tử (Lão thái gia và Chương di nương), sau khi Lão thái gia qua đời, Lão phu nhân bức Chương di nương vào chùa làm ni cô, giáng chức hoặc bán thủ hạ của bà ấy đi, Trương bá vốn làm quản gia bị giáng xuống làm người trông coi khố phòng, Đỗ ma ma từ quản lý phòng ăn xuống làm thô sử vú già ở Linh Hương viện. Đỗ ma ma cảm thấy dù hai người có ở phủ Thượng Thư cũng không có kết quả gì, chẳng bằng liều mạng đi theo Thủy Linh Nguyệt một lần, nếu thành công, Thủy Linh Nguyệt sẽ mang bà và Trương bá vào Vương phủ, chỗ đó sẽ là một khung trời mới. Chỉ có điều âm mưu hai người tỉ mỉ thiết kế lại bị Thủy Linh Lung liếc một cái nhìn ra, còn bị phản tác dụng.
Lúc đó giữa người và người không có lòng trung thành tuyệt đối, Thủy Linh Lung có thể bắt bí bọn họ, thứ nhất là vì nắm được nhược điểm của họ, thứ hai là cho bọn họ đủ lợi ích.
Trương bá sử dụng sức mạnh làm đảo điên cả phủ cùng Chương di nương năm xưa, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã chạy đến chỗ phồn hoa nhất của kinh thành, mua lại một tửu lâu ở đó.
Thủy Linh Lung hạ mắt, tửu lâu vẫn đang trang hoàng, nhưng tiến độ khá tốt.
Lần này, Thủy Linh Lung mang Chi Phồn và Diệp Mậu đi dự tiệc. Chi Phồn biết nhìn mặt gửi lời, nghe ngóng tin tức khá nhanh nhẹn, chỉ có điều nàng ta không bao giờ nói cả mà chia làm hai, ba lần. Vừa có thể nhử, vừa có thể thể hiện công lao của mình rất lớn. Như thế, sẽ càng được Thủy Linh Lung coi trọng hơn, dù chưa tấn cấp nhưng cũng gần như thế.
Chi Phồn thay một bình nước nóng cho Thủy Linh Lung, nói: “Đại tiểu thư, hình như gần đây Liễu Lục trang điểm có hơi quá, rất không giống một nha hoàn, người xem có nên nhắc nhở nàng ta mấy câu không?”
Chi Phồn là nha đầu thông minh nhất trong viện, rất hay suy nghĩ cho nàng, điểm này Thủy Linh Lung không nghi ngờ gì. Chỉ có điều nàng ta lại rất khác những nha hoàn nguyện trung thành với chủ tử như Diệp Mậu… Chi Phồn đang đặt cược! Nếu nàng nhớ không nhầm thì Chi Phồn biểu hiện con mắt tinh tường từ khi nàng đoạt giải quán quân cuộc thi văn ở tiệc thưởng mai, trước lúc đó, Chi Phồn thậm chí còn không bằng Diệp Mậu.
Thủy Linh Lung ý vị, sâu xa mỉm cười: “Nữ đại bất trung lưu [1], không có gì đáng ngại, nếu nàng gả đi, ngươi cũng có thể nhận chức của nàng.”
[1] Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà.
Chi Phồn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Nô tì không có ý này! Nô tì thật lòng suy nghĩ cho danh dự của tiểu thư.”
Thủy Linh Lung ngắm nhìn bình nước nóng trong tay, thuận miệng nói: “Đúng vậy, ta tốt thì các ngươi mới tốt được.”
Mặt Chi Phồn càng tái, Đại tiểu thư thật sự không hiểu ý nàng hay cố ý muốn giữ tai hoạ ngầm bên người? Loại người như Liễu Lục, chỉ cần hơi vô ý là có thể phản chủ ——
Thủy Linh Lung làm như không hiểu lời Chi Phồn, cười nhẹ: “Ta kể chuyện cười cho ngươi nghe. Ngày trước, nước Thục và nước Tấn giao chiến, ngày nọ sau khi tuần phòng biên quan, binh lính nước Thục bẩm báo với Tướng quân, ‘Tướng quân, ta phát hiện một cung tiễn thủ ở biên giới nước Tấn, tài bắn cung của tên đó thật sự rất kém, bắn liền năm phát mà không trúng đích phát nào’. Tướng quân nghe vậy giận tím mặt, ‘Tài bắn cung của hắn đã kém như vậy, tại sao ngươi không bắn chết hắn đi?’, ngươi đoán xem người lính đó nói thế nào? Hắn nói, ‘Tướng quân ngốc quá, chẳng lẽ ngài muốn nước Tấn đổi một cung tiễn thủ bách phát bách trúng tới sao?”
“Phì ——” Diệp Mậu cười ra tiếng.
Chi Phồn lại rơi vào trầm tư, chút hiểu chút không. Nhưng nàng có thể khẳng định chắc chắn Đại tiểu thư biết Liễu Lục là tai hoạ ngầm, nhưng không đuổi nàng ta đi mà còn trọng dụng nàng ta…
Lời này cũng chứng minh rằng, được Đại tiểu thư trọng dụng chưa chắc đã được Đại tiểu thư thật lòng tin tưởng?!
Vừa nghĩ đến đây, lưng Chi Phồn liền toát ra mồ hôi lạnh. Đùa giỡn tâm cơ với Đại tiểu thư, nàng thật sự quá non, chỉ sợ tiểu xảo của nàng đã sớm bị Đại tiểu