Trong vườn hoa, mấy cái hồng tâm được đặt ngay ngắn cạnh nhau, phía sau là những bông hoa xinh đẹp tú lệ, một làn gió lạnh thổi qua, hương thơm liền lan tỏa trong không khí, ngập tràn khắp nơi.
Quách Diễm dùng một mũi tên bắn trúng hồng tâm, mọi người ào ào vỗ tay, trầm trồ khen ngợi!
Y xoay người, nhìn Gia Cát Ngọc đang dửng dưng đứng ngoài, trong mắt hiện lên chút phức tạp, nhưng khi Gia Cát Ngọc quay lại nhìn y, y đã cười cực kỳ thoải mái: “Gia Cát thế tử, đến lượt ngươi.”
Quách Diễm trong ấn tượng của Gia Cát Ngọc chính là một kẻ lỗ mãng. Có lần Quách Diễm đánh cược thua hắn một ngàn lượng bạc đã tức giận đến mức đánh sập cả bàn ngay tại đó, còn đi nói xấu hắn, vì thế mà bị hắn đánh đến nỗi ba tháng không xuống được giường. Sau đó, Quách Diễm không phục, tập trung mấy chục tên lưu manh du côn đi tìm hắn báo thù. Hai bên đánh nhau kinh động quan phủ, sau khi tra rõ chân tướng, phụ vương hắn trong cơn giận dữ đã đá Quách Diễm ra chiến trường. Võ công của Quách Diễm rất tốt, lấy dũng thắng dũng là điều không phải bàn, nhưng sao hôm nay lại có phong thái nhàn nhã thế kia? Đừng nói hắn ta học mấy cái này trong quân đội nhé?
Gia Cát Ngọc nhận lấy cung tên từ tay Quách Diễm, nhưng Quách Diễm không buông tay mà đột nhiên vận nội lực phóng thẳng vào huyệt vị trong lòng bàn tay của Gia Cát Ngọc! Chỉ cần hơi vô ý là bàn tay sẽ bị phế!
Gia Cát Ngọc mặt không đổi sắc, bàn tay nắm chặt, một luồng nội lực mạnh mẽ đánh ra như sóng biển tuôn trào khiến luồng lực trước đó chạy ngược lại cơ thể Quách Diễm!
Quách Diễm chỉ cảm thấy ngực mình đau xót, cổ họng ngòn ngọt, y bất đắc dĩ rút tay về, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc. Theo trí nhớ của thân thể này, Gia Cát Ngọc chính là một hoàn khố thế tử được nuông chiều từ bé, hai người đánh nhau cũng không phải một, hai lần, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra Gia Cát Ngọc lại là một cao thủ như vậy cả!
Người này, giấu quá kỹ!
“Quách tướng quân, đa tạ.” Gia Cát Ngọc hơi nhíu mày, kéo cung, nhất tiễn xuyên tâm, cắm thẳng lên một cái cây. Một gã sai vặt đi gỡ tên, lại phát hiện đầu mũi tên có một bông hoa màu tím, hắn nghĩ một lúc rồi nhổ tên ra, đưa bông hoa đó cho Gia Cát Ngọc.
“Bắn hay!” Quách Diễm tán thưởng trong lòng.
Gia Cát Ngọc nhếch miệng, đưa bông hoa cho An Bình: “Đưa qua cho Linh Lung.”
An Bình tươi cười nhận lấy: “Vâng!”
Đôi mắt thâm thúy của Quách Diễm bỗng nổi sóng, tựa như mây đen cuồn cuộn giữa ban ngày, ép đến khiến trái tim nặng trịch! Bài học kiếp trước còn rành rành trước mắt, đời này hắn ngăn Thủy Linh Lung gả cho Tuần Phong, nhưng ngộ nhỡ Gia Cát Ngọc… Lại là một Tuần Phong khác thì phải làm sao? Xét về ngụy trạng, chưa chắc Gia Cát Ngọc đã kém Tuần Phong, chỉ có điều một là ốm yếu, một là hoàn khố thôi.
Quách Dung đứng lên, đi đến bên cạnh Thủy Linh Lung, thân thiết khoác tay nàng, tựa như chưa bao giờ có chuyện nàng ta giúp Thủy Linh Khê hãm hại nàng vậy: “Linh Lung, Đại ca của ta đang ở trong vườn hoa chơi bắn tên, chúng ta đến đó xem hay là đi vườn cúc chơi ném thẻ vào bình rượu [1]? Thái tử điện hạ nói là bận việc nên không tới, nhưng Gia Cát thế tử lại đến đấy!”
[1] Trò ném thẻ vào bình rượu là một loại lễ tiết cổ đại, xuất phát từ thời Xuân Thu Chiến quốc, từ sau thời Tần Hán thì thịnh hành trong tầng lớp sĩ phu. Trò này khách và chủ thay phiên ném mũi tên không đầu vào trong bình rượu, mỗi người bốn lần, ném lọt nhiều hơn là thắng, thua bị phạt uống rượu.
Lời này vốn rất bình thường, nhưng phát ra từ miệng Quách Dung thì như là… Thái tử không muốn gặp Thủy Linh Khê nên cố ý tránh mặt, còn Gia Cát Ngọc lại vì Thủy Linh Lung mà tham gia vào việc xã giao.
Ý của Quách Dung chính là như vậy!
Thủy Linh Lung cười lạnh trong lòng, hai mẹ con có khác, chiêu trò quả nhiên giống nhau. Nhưng có thể chọc tức Thủy Linh Khê cũng được rồi: “Chúng ta… Đi chơi ném thẻ vào bình rượu đi.”
Bàn tay giấu trong áo của Thủy Linh Khê đã sớm nắm chặt lại, một từng theo đuôi nịnh bợ nàng ta, một là thứ nữ thấp kém ti tiện, bây giờ lại dám cùng nhau khiến nàng ta khó chịu?
Quách Dung và Thủy Linh Lung cùng đi đến vườn cúc, giữa đường thì gặp An Bình, hắn mỉm cười đưa hoa cho Thủy Linh Lung, nói là thế tử gia đưa. Quách Dung hơi sửng sốt, Gia Cát thế tử hình như cũng không quá giống lời đồn thì phải.
Thủy Linh Lung đỡ trán, tên này muốn hủy danh tiết của nàng đến thế à?
Bước vào vườn cúc, có rất nhiều thiên kim không sợ lạnh chơi ném thẻ vào bình rượu.
Quách Dung và Thủy Linh Lung chơi một lát, đột nhiên, tỳ nữ