“Thật là… Tam tiểu thư bị thương, tại sao ngươi không nhanh chóng chạy đến bẩm báo với ta? Nếu xảy ra chuyện, xem ta phạt ngươi thế nào?” Tần Phương Nghi vừa đi vừa mắng một nha hoàn, đôi mắt lại không ngừng đảo loạn. Bên cạnh bà ta là Thủy Hàng Ca sắc mặt âm trầm lạnh lẽo và Thủy Linh Khê dù vẫn đang nhíu mày lại chẳng mảy may lo lắng.
Ngay lúc mọi người định đẩy cửa bước vào thì chạm mặt với một nam tử đang xông ra ngoài!
Người này không phải Tần Chi Tiêu thì là ai?
Tần Chi Tiêu không khỏi hốt hoảng, quên luôn cả việc thỉnh an Thủy Hàng Ca và Tần Phương Nghi.
Thủy Linh Lung khẽ ngây người, đáy mắt thoáng qua chút châm chọc, nếu nàng chạy chậm một chút thì bây giờ người lõa thể được Tần Chi Tiêu “anh hùng cứu mỹ nhân” hẳn là nàng rồi. Lần trước, Tần Chi Tiêu bất chấp danh tiết để giúp nàng giải vây chuyện La Thành vốn chỉ là một cái bẫy ôn nhu mà thôi, vị biểu ca đạo mạo nghiêm trang này sớm đã thông đồng với Tần Phương Nghi để hãm hại nàng. Đáng thương cho Thủy Linh Ngữ si tình vẫn không biết mình đã trao nhầm người, bị người ta chơi đùa như một con khỉ. Không, có lẽ nàng ta biết, nhưng vẫn tự lừa mình dối người muốn đánh cược một lần, nữ nhân khi đối diện với tình yêu khó mà giữ được sự tỉnh táo cho bản thân, giống như nàng ở kiếp trước vậy.
Thủy Linh Khê vừa liếc mắt nhìn vào trong liền bị dọa đến mức hoa dung thất sắc: “Ôi trời! Tam muội… Tam muội… Tam muội sao lại…”
Cảnh tượng này quả thật không thể dùng từ ‘kinh khủng’ để hình dung nữa, Thủy Linh Ngữ xiêm y tùy tiện, búi tóc rối tung, mặt nhăn mày nhó, những ngón tay vẫn không ngừng cào lên vách tường cứng rắn. Tất cả móng tay đều đã bung ra, phần thì cắm vào tường, phần thì rải rác trên đất, ngoài ra còn có hai mảnh dính trên những ngón tay đã biến thành màu đen. Lòng bàn tay da chóc thịt bong, máu tươi nhiễm đầy bức tường… Thúy Nhi nằm bên cạnh, đã mất mạng.
Cho dù là kẻ cứng rắn như Thủy Hàng Ca nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi rợn tóc gáy, ông ta quét mắt nhìn một lượt thì phát hiện ra hai con bọ cạp đang vẫy đuôi dưới gầm giường, Tần Chi Tiêu thuận thế nhìn theo, lập tức thốt lên: “Không phải ta! Ta… Ta chỉ là tình cờ đi qua, nghe thấy có người kêu cứu thì xông vào thôi!”
Tần Phương Nghi chau mày, Thủy Linh Nguyệt đúng là tàn nhẫn, lại dám tự ý thả bọ cạp độc vào trong! Điều khiến bà nghi ngờ nhất là người vốn nằm ở đây phải là Thủy Linh Lung, tại sao lại trở thành Thủy Linh Ngữ?
Ánh mắt Thủy Hàng Ca thoáng chốc lạnh lẽo: “Vậy ư? Ta thấy ngươi đang muốn bỏ chạy thì đúng hơn! Có phải là ngươi hại Linh Ngữ không?”
Tần Chi Tiêu nuốt nước miếng, hắn đương nhiên phải chạy, người hắn muốn nạp là Thủy Linh Lung chứ không phải Thủy Linh Ngữ, không chạy chẳng lẽ đợi bọn họ tới bắt tại trận sao?
Tần Phương Nghi vội giảng hoà: “Chỗ này không thể ở lâu, cũng không biết bọ cạp chạy ra từ xó xỉnh nào nữa. Linh Ngữ là biểu muội của Chi Tiêu, Chi Tiêu không có lý do gì để hại nó cả. Được rồi, đừng để ý đến những thứ này nữa, mau đưa Linh Ngữ về phủ rồi mời đại phu đến chữa trị đi!”
Thủy Hàng Ca đưa tay ra hiệu, hai nha hoàn bước lên, giữ chặt Thủy Linh Ngữ đã mất lý trí lại. Ở nơi mọi người không nhìn thấy, một nha hoàn thân thể cao lớn chạy ra từ cửa sau, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là nha hoàn của Thủy phủ, nhưng lại một mực cúi đầu. Thủy Linh Lung không thấy rõ dáng vẻ của nàng ta, chỉ biết là bên má phải có một vết sẹo khá dài, có hơi đáng sợ, mà vừa rồi nàng chỉ chú ý động tĩnh của Trấn Bắc vương nên không mấy để tâm xem trong phòng Thủy Linh Ngữ đã xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, Thủy Linh Lung nhìn thấy Thủy Linh Ngữ hai tay đầy máu đen, được nha hoàn nâng ra ngoài. Đôi tay bị thương như vậy, quá nửa là hỏng rồi, thứ khiến Thủy Linh Ngữ lấy làm kiêu ngạo nhất chính là bàn tay có tài điều hương chế son, vậy mà giờ đây đã hóa thành bọt nước.
Chi Phồn đi lấy xiêm y, nửa đường vô tình bắt gặp nhóm người Thủy Hàng Ca. Lúc nàng nhìn thấy Thủy Linh Ngữ hôn mê thì vô thức muốn hỏi xem Đại tiểu thư đâu, có gặp phải chuyện gì không, nhưng lời đến bên môi lại đành nuốt xuống, chỉ cung kính hành lễ.
Thủy Hành Ca không có thời gian để ý đến nàng, chỉ lạnh nhạt nói: “Đi gọi Đại tiểu thư, xe ngựa đang chờ, lập tức hồi phủ.”
“Vâng!”
Đôi tay của Thủy Linh Ngữ đã được áo choàng che khuất, nhưng lúc Chi Phồn đi sát qua vẫn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, Chi Phồn chấn động, may mà nàng không nhắc tới Đại tiểu thư, nếu không…..
Sau khi đám người Thủy Hàng Ca rời đi, Thủy Linh Lung cũng đi ra từ chỗ núi giả, dọa Chi Phồn nhảy dựng!
“Đại tiểu thư! Người không sao chứ, Tam tiểu thư…”
Thủy Linh Lung phủi vạt váy, nhẹ nhàng bình thản: “Ta không sao, đó là do nàng ta tự chuốc lấy.”
Chi Phồn hít một hơi, quả nhiên là tiểu thư làm, “Vậy… tiểu thư người vốn từng xuất hiện ở đó, ngộ nhỡ Phu nhân truy xét…”
Thủy Linh Lung không nhanh không chậm nói: “Chuyện kéo cà rốt ra khỏi bùn này nhiều người tham dự, người đứng mũi chịu sào trước tiên là Tần Chi Tiêu. Bà ta dám tra thì ta dám làm chứng, chỉ có điều