Sau khi đuổi Thuỷ Linh Lung về phủ, Gia Cát Ngọc ngồi ngay chỗ nàng vừa ngồi. Trên gối mềm có mấy nếp nhăn, giống như vết ngón tay xanh xao của nàng miết vào. Ngón tay thon dài như ngọc của hắn ấn nhẹ vào đó, tựa như… nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.
Mở ngăn kéo, lấy bức họa ra, lời nói của La Thành lại vang vọng trong đầu: “Linh Lung, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng vẫn không hiểu tấm lòng của ta? Lúc mọi người ở điền trang đều khó chịu với nàng, chỉ có ta giúp nàng chặt củi gánh nước; phòng của nàng và Chung ma ma bị dột, là ta tìm vải che mưa cho nàng; có lần nàng và Chung ma ma đói bụng ba ngày, cũng là ta đi trộm cho nàng một rổ bánh bao, chẳng lẽ nàng đã quên rồi ư?”
Nhìn sắc mặt của hạ nhân, phòng ở dột nát, bản thân phải chẻ củi gánh nước, còn bị bỏ đói ba ngày…
Gia Cát Ngọc bỗng nhiên có chút phiền chán, vén rèm lên, hỏi An Bình ngồi ngay phía trước: “Ngươi nói Quách Diễm lúc trước tốt hay Quách Diễm bây giờ tốt?”
An Bình quay đầu, nhìn bức họa trong tay Gia Cát Ngọc, Đại tiểu thư vừa bán nó, Thế tử gia đã lập tức chuộc về. Tròng mắt An Bình đảo tròn, lớn tiếng nói: “Đương nhiên là Quách Diễm bây giờ tốt. Lúc trước hắn chơi bời lêu lổng không nói, lại còn kiêu ngạo ương ngạnh, bướng bỉnh thành tính, cả ngày chỉ khiến Quách phủ gặp rắc rối, thật đúng là một đứa trẻ chưa lớn! Nếu Tam công chúa gặp Quách Diễm trước kia, nhất định sẽ không thể yêu nổi. Đúng rồi, Thế tử gia, tối nay ngài có hẹn đánh bạc với Tam hoàng tử, chúng ta có đi nữa không?”
Gia Cát Ngọc lạnh lùng buông rèm xuống, “Không đi.”
Cuối cùng lại nói: “Về sau ai gọi cũng không đi! Gia chừa bài bạc rồi.” Thua ai chứ không thể thua Quách Diễm được.
An Bình cười giảo hoạt, ra sức đánh ngựa, cả người đều tràn ngập sức mạnh, xem đi, con người đều sẽ thay đổi, ai dám nói Thế tử gia nhất định là gỗ mục chứ? Hừ hừ, đó là các ngươi không thể biến mục nát thành lực lượng thần kì thôi.
“Gia, bây giờ đi đâu?”
“Đến tửu lâu của Linh Lung đi!”
Khoé miệng An Bình giật giật, rõ ràng ngài mua vào giá cao, bán ra giá thấp, lại cứ làm như không biết vậy, “Thế tử gia, ngài rất để ý đến Đại tiểu thư!”
“Phải không? Có để ý nhiều không?” Gia Cát Ngọc nhàn nhạt hỏi.
“So với năm đó….”
“Hồi phủ!” An Bình còn chưa dứt lời đã bị Gia Cát Ngọc lớn tiếng cắt ngang, An Bình ngoan ngoãn tự vả vào miệng mình, không được nói nữa! Lại chạm đến chỗ cấm kị của gia rồi.
Chuyện Thuỷ Linh Ngữ bị thương lan truyền trong phủ rất nhanh, Thuỷ Hàng Ca cho phép Phùng di nương chuyển đến sân viện Thủy Linh Ngữ để tiện chăm sóc. Phùng di nương vô cùng biết ơn, cảm động đến rơi nước mắt, nhưng dường như Thuỷ Linh Lung cảm thấy trong mắt Phùng di nương chẳng có chút đau thương nào. Thuỷ Linh Lung không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Phùng di nương thật sự không quan tâm đến Thuỷ Linh Ngữ nữa?
Mọi chuyện giống như Thuỷ Linh Lung dự đoán, không biết trên xe Tần Phương Nghi đã cho Thuỷ Hàng Ca uống mê hồn dược gì mà ông ta thật sự không truy hỏi tại sao Thuỷ Linh Ngữ bị thương. Thuỷ Linh Nguyệt mừng thầm nhưng cũng có phần tức giận, không chỉnh được đúng người, lại tốn của nàng ta tới mấy chục lạng bạc.
Thuỷ Linh Lung liếc nàng ta, tai họa đến nơi còn không biết hối cải, vẫn muốn chỉnh chết nàng, Thuỷ Linh Nguyệt, với chỉ số thông minh của ngươi, đời trước ngươi còn chẳng làm gì được ta, đời này còn không ngoan ngoãn nhận thua đi.
Lúc mọi người chuẩn bị về phòng mình thì Vương ma ma bên người Lão phu nhân đột nhiên truyền lời: “Lão phu nhân triệu kiến.”
Thế là cả nhà lớn nhỏ lại chạy đi, lúc này trăng đã lên cao, Lão phu nhân nên đi ngủ rồi mới phải. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Lão phu nhân phá vỡ quy luật nghỉ ngơi nhiều năm như thế?
Vừa vào Phúc Thọ viện, mọi người đã bị khí thế của Lão phu nhân chấn trụ, ngay
cả việc thỉnh an cũng quên mất.
Lão phu nhân đập bàn rồi chỉ xuống mặt đất, mọi người nhìn theo, lúc này mới phát hiện một con chó nhỏ màu trắng nằm cứng ngắc trên sàn nhà lạnh như băng. Thì ra, Lan di nương nghe nói Nhị thiếu gia thích nuôi chó nên mười ngày trước đã nhờ nhà mẹ đẻ tặng cho một con chó quý. Lão phu nhân thấy thích nên thả nó trong sân, nuôi lớn hơn một chút rồi mang đến chỗ Nhị thiếu gia. Ai ngờ, chưa được hai canh giờ, nó đã bị độc chết.
Chỉ là một con chó thôi, còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì chứ. Thuỷ Linh Khê khinh miệt liếc một cái, nhưng rất nhanh đã đổi sang bộ dạng cực kì bi thương: “Chú chó đáng yêu như vậy, sao lại có người nhẫn tâm độc chết nó? Đúng là mất trí rồi!”
Thuỷ Hàng Ca