Hai người này là thư đồng phủ Thừa Tướng chọn cho Thủy Mẫn Ngọc, đây là lần đầu tiên gặp Lão phu nhân, Lão phu nhân nhướn mày: “Tại sao các ngươi lại biến thành cái dạng này? Có phải là đánh nhau với người ta không?”
Vành mắt Trường Phong đỏ lên, nức nở nói: “Bị… Bị… Bị…”
Lão phu nhân chỉ vào Trường An: “Ngươi nói đi!”
Trường An lau lệ, khịt khịt mũi rồi “nhẹ nhàng nói”: “Là như vậy Lão phu nhân, hai người bọn ta đang ôm bể cá mang về biệt viện, giữa đường thì đâm phải một nha hoàn, ba người bọn ta cùng ngã xuống đất. Đồ trong túi của nàng ta bị đè hỏng, nàng ta liền chửi ầm lên, la hét bắt bọn ta bồi thường! Bọn ta cũng không nói là không trả, chỉ bảo nàng ta đợi một chút, để bọn ta mang bể cá về sân đã, dù sao cái bể này cũng là lễ vật Đại thiếu gia đặc biệt mang từ Tích Sơn về cho Lão phu nhân. Nhưng nàng ta nhất quyết không tha, nói trong biệt viện ai chẳng biết Lão phu nhân thương yêu Đại tiểu thư nhất? Ai chẳng biết là Đại tiểu thư sắp gả vào phủ Trấn Bắc Vương làm Thế tử phi? Nàng ta bảo để lại bể cá rồi đem tiền đến chuộc. Bọn ta đương nhiên là không chịu, đây là lòng hiếu thảo của Đại thiếu gia, ngộ nhỡ bị hỏng thì phải làm sao? Tranh cãi một hồi, nàng ta liền đẩy ngã Trường Phong rồi đập vỡ bể cá. Sau đó… Bọn ta… Liền… Liền đánh nhau… Nhưng nha hoàn này rất khỏe, bọn ta là người đọc sách, đánh không lại nàng, vì vậy mới biến thành bộ dạng này… Hu hu…”
Nghe Trường An nói, sắc mặt Lão phu nhân càng ngày càng đen, nếu lời của thư đồng là thật thì đứa cháu gái được sủng mà kiêu này thật không thể chấp nhận được! Thế tử phi thì sao? Thủy Linh Khê là Thái tử phi tương lai mà còn không dám kiêu ngạo kia kìa! Cho nàng chút mặt mũi thì không thèm coi ai ra gì à? Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng thư đồng nói dối được: “Linh lung, bọn họ nói vậy có thật không?”
Thủy Linh Khê hòa giải: “Chuyện này… Bà nội, cũng có một số nha hoàn tùy ý làm bậy, cáo mượn oai hùm mà, con tin Đại tỷ sẽ không làm cái chuyện cố tình gây sự này đâu.”
Phúc Nhi là nhân chứng duy nhất trong vụ này nhưng đã bị đưa ra khỏi phủ, bây giờ dù Diệp Mậu có nói thật cũng không đủ để Lão phu nhân tin tưởng. Lão phu nhân trọng nam khinh nữ, trong tiềm thức đương nhiên sẽ thiên vị Thủy Mẫn Ngọc nhiều hơn. Thủy Linh Lung “cảm kích” nhìn Thủy Linh Khê: “Nhị muội, để ngươi tin tưởng ta đúng là làm khó ngươi rồi.”
Thủy Linh Khê thản nhiên cười nói: “Tỷ muội trong lúc này phải tin tưởng nhau mới đúng.”
Chuyện như vậy xảy ra, không ngờ Thủy Linh Lung vẫn mặt không đổi sắc tim không đập mạnh. Thủy Mẫn Ngọc liếc qua rồi chỉ vào Trường An, nghiêm túc hỏi: “Ngươi cũng biết hậu quả khi nói dối chủ tử rồi chứ?”
Trường An dập đầu một cái, thề son sắt: “Nô tài tuyệt đối không dám có điều giấu diếm! Nếu nô tài nói dối thì xin Lão phu nhân cứ trục xuất nô tài khỏi phủ!”
Sắc mặt Lão phu nhân buông lỏng, bà nhìn về phía Thủy Linh Lung, dường như đang đợi nàng cho mọi người một lời giải thích hợp lý.
“Bể cá đó… Quả thật đã vỡ.” Thủy Linh Lung im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Gọi Diệp Mậu tới đây.”
Hai khắc sau, Diệp Mậu nặng nề bước vào, khuôn mặt sưng tím, sứt xát, hai mắt đỏ như máu trông rất thảm hại. Nàng vừa bước vào, căn phòng lập tức tràn ngập mùi máu tươi.
Diệp Mậu quỳ xuống, Trường Phong nuốt nước miếng, vô thức cãi lại: “Bọn ta… Đâu có đánh ngươi thành thế này. Ngươi… Không phải vì muốn vu oan bọn ta mà… Mà cố ý làm vậy chứ?”
Diệp Mậu cúi đầu không nói gì.
Trường An phụ họa: “Nàng ta khỏe như trâu ý, bọn ta… Bọn ta không phản kháng được, toàn là nàng đánh bọn ta!” Dù sao thì cũng không có người làm chứng, bọn họ thích vu khống thế nào thì vu khống.
Vương ma ma thấy Lão phu nhân ra hiệu thì thuật lại lời của Trường An: “… Diệp mậu, chuyện có đúng như những gì họ nói không?”
Diệp Mậu căm thù nhìn Trường Phong và Trường An, cũng không cãi lại câu nào.
Đây là… Cam chịu? Tim Thủy Mẫn Ngọc đập mạnh, nếu nàng cãi lại, chỉ cần hai người Trường Phong không đổi lời, bản thân hắn lại làm nũng, bà nội nhất định sẽ đứng về phía hắn. Nhưng bây giờ Diệp Mậu cam chịu, không hiểu sao trong lòng hắn lại sinh ra một dự cảm rất xấu. Chẳng lẽ, Thủy Linh Lung biết khó mà lui? Đúng! Nhất định là như vậy! Thứ nữ đấu với trưởng nam, không phải là lấy trứng chọi đá sao?
Nghĩ đến đây, cả thể xác và tinh thần của Thủy Mẫn Ngọc đều thư sướng, ngay sau đó liền đổi sang bộ mặt tiếc hận: “Đại tỷ, nô tì này tâm thuật bất chính, ỷ là nha hoàn bên người của ngươi mà ở ngoài tác oai tác quái, hôm nay xung đột với thư đồng của ta là chuyện nhỏ, nhưng ngộ nhỡ sau này ngang ngược thành tính, xung đột với quý nhân trong phủ… Thì thứ bị hủy không chỉ là danh dự của một mình ngươi đâu. Cả phủ Thương Thư này đều sẽ bị cười nhạo là không hiểu quy củ. Theo ta thấy thì loại nô tì này nên bán ra ngoài càng sớm càng tốt, đừng để nàng ta hại người!”
Diệp Mậu nắm chặt tay, nghiến môi gần như bật máu.
Lão phu nhân uống một ngụm trà, nếu đúng như thế thì nha hoàn này tuyệt đối không thể giữ lại.
Thủy Linh Lung mỉm cười: “Cảm ơn Mẫn Ngọc đã quan tâm, nếu nha hoàn này thật sự phạm vào tội không thể tha thứ thì bà nội muốn xử phạt thế nào thì xử phạt, ta sẽ không cãi lại nửa lời.”
Lời này vừa nói ra, sự lạnh lùng trong mắt Lão phu nhân bớt dần.
Thủy Mẫn Ngọc và Thủy Linh Khê đều có chút kinh ngạc, Diệp Mậu là nha hoàn Thủy Linh Lung coi trọng nhất, vậy mà nàng ta bỏ được?
Thủy Linh Lung không để ý đến sự kinh ngạc của hai người, nói tiếp: “Diệp Mậu trở về nói với ta rằng nàng đã làm vỡ cái bể cá mà Mẫn Ngọc tặng cho Lão phu nhân, nàng cũng thừa nhận lỗi sai của mình. Lúc ấy trong lòng ta rất bất an, không muốn mấy câu nói của bọn nô tài phá hủy tình cảm tỷ đệ giữa ta và Mẫn Ngọc, lại càng không muốn Mẫn Ngọc bởi vì chuyện này mà mang tội bất kính với bà nội, vì vậy đã sai người mang tặng một cái bể lưu ly cho Mẫn Ngọc. Vốn ta muốn chuyện này cứ như vậy mà qua đi, dù sao một cây làm chẳng nên non, dù Diệp Mậu có lợi hại thì cũng chỉ là một nha hoàn, hai thư đồng kia tuổi không nhỏ, thừa sức đối phó với nàng. Nếu thật sự không được thì các ngươi cũng là người đọc sách, chẳng lẽ không thể nghĩ ra cách một người cầm bể cá đứng đó chờ, người còn lại chạy về lấy tiền hoặc đi cáo trạng sao. Đừng nói với ta rằng các ngươi đọc sách mà không có chữ nào trong đầu