Nếu nô tài làm sai thì có thể nói là chủ tử dạy dỗ không nghiêm, nhưng nếu là ba bà cháu không hoà hợp thì nhẹ là Thủy Hàng Ca không biết dạy con, nặng thì là Thủy Hàng Ca xúi giục con cái bất kính với mẹ đẻ, Hoàng thượng ghét nhất là những người không biết hiếu thuận… Lão phu nhân chảy đầy mồ hôi lạnh, từ đầu đến cuối Thủy Linh Lung đều muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng chuyện hai thư đồng này giấu diếm cũng phá hỏng việc Thủy Linh Lung nhận lỗi, bây giờ lại còn làm loạn đến mức gà bay chó sủa, hừ! Phủ Thừa Tướng sắp xếp loại nô tài này ở bên người Thủy Mẫn Ngọc với mục đích gì?
“Đuổi ra khỏi phủ! Ngay lập tức!” Bà trồng một ruộng lúa, con trai và cháu trai là những cây mạ tốt nhất trong mảnh ruộng ấy, bà quyết không cho phép bất cứ loại cỏ dại nào ngăn cản sự sinh trưởng của chúng!
“Diệp Mậu cũng mắc lỗi, cũng phải chịu phạt!” Giọng nói của Thủy Mẫn Ngọc ẩn chứa một sự đe doạ, hắn có thể nhìn ra Thủy Linh Lung đang bảo vệ nha hoàn này, hắn buộc ba người với nhau, xem nàng ta làm thế nào!
Đáng tiếc, hắn tính nhầm rồi.
Thủy Linh Lung gật đầu: “Mẫn Ngọc nói đúng, tuy tội của Diệp Mậu không nặng bằng bọn họ, có thể miễn chuyện đuổi ra khỏi phủ, nhưng chuyện trừng phạt là quyết không thể thiếu! Vì vậy, ta đã sai người dùng hình với nàng, đánh nàng một trận thật đau, rồi rắc hạt tiêu vào mắt!”
Mọi người há hốc miệng, rắc hạt tiêu vào mắt, đúng, đúng, đúng là một sự trừng phạt tàn nhẫn!
Trường Phong và Trường An suýt tức chết! Diệp Mậu bị chừng phạt ở chỗ nào chứ, rõ ràng là bị hai người bọn họ đánh mà? Nhưng bây giờ bọn họ không dám vạch trần, nếu không tội của bọn họ sẽ chỉ càng nặng thêm thôi…
Hu hu… Sao lại biến thành thế này?
Thủy Mẫn Ngọc nhìn Trường Phong và Trường An khóc như mưa thì cực kỳ đau lòng, hắn đi lên, nhỏ giọng nói: “Các ngươi về phủ Thừa Tướng trước đi, ta sẽ nhờ cậu tiếp đãi các ngươi, chờ thời cơ chín muồi sẽ đón các ngươi trở lại hầu hạ ta, biết chưa?”
Ngày đầu tiên về phủ, hai hạ nhân đắc lực nhất của hắn bị Thủy Linh Lung đuổi ra khỏi phủ, đây rốt cuộc là ai ra oai phủ đầu với ai vậy? Trong lòng Thủy Mẫn Ngọc như bị một đống vải bông chèn ép, ngay cả hít thở cũng không thông!
Thủy Mẫn Huy từ đầu cuối đều không nói câu nào, hắn cứ lẳng lặng như vậy mà quan sát Thủy Linh Lung, nhìn nàng từng bước một chăng tơ thành kén vây khốn kẻ khác, hắn bỗng nhiên cảm thấy… Vị tỷ tỷ này rất thú vị.
Tiếp đó, Thủy Linh Nguyệt và Thủy Linh Thanh theo thứ tự đến chào, Phúc Nhi bị thương xuất phủ, Thủy Linh thanh khóc đến mức đỏ hết hai mắt. Thủy Linh Nguyệt thì vẫn còn đắm chìm trong cạm bẫy dịu dàng của Tần Phương Nghi, cười đến cảnh xuân xán lạn, không hề phát hiện sắp có tai họa rơi xuống đầu mình.
Ra khỏi Phúc Thọ viện, Thủy Linh Khê kéo tay Thủy Mẫn Ngọc đi đến Trường Nhạc hiên: “Đại ca, muội đã sớm nói là Thủy Linh Lung không dễ đối phó như vậy đâu mà, nàng ta lấy lòng ai cũng dễ như trở bàn tay, không chỉ bà nội mà ngay cả Thái tử cũng bị nàng ta xoay vòng vòng. Hôm muội té xỉu, rõ ràng Thái tử đã đến phủ Thượng Thư nhưng lại chỉ gặp nàng ta, không thèm hỏi thăm muội tiếng nào.”
Thủy Mẫn Ngọc hơi dừng chân: “Cái gì? Không phải nàng ta đang nghị thân với Gia Cát Thế tử à? Tại sao lại chạy tới quyến rũ Thái tử thế?”
Thủy Linh Khê cau mày: “Ai mà biết được? Hôn sự của nàng ta và Gia Cát Thế tử có được hay không còn chưa biết, canh thiếp xem hơn một tháng rồi mà chưa có kết quả, không biết là bát tự không hợp, hay là Vương phi không vừa mắt nàng ta nữa, dù sao thì phủ Trấn Bắc Vương cũng chậm chạp không đến cửa nạp cát.”
Thủy Mẫn Ngọc lạnh mặt: “Hừ! Nếu nàng ta dám tranh vị trí Thái tử phi với muội, ta nhất định sẽ làm thịt nàng ta!”
Hắn chỉ nhận muội muội Thủy Linh Khê này, những người khác, kể cả thứ đệ Thủy Mẫn Huy trong mắt hắn cũng chỉ giống như một con kiến! Dám không an phận? Bóp chết!
Thủy Linh Khê dựa vào vai Thủy Mẫn Ngọc, yếu đuối nói: “Chỉ có ca ca là chỗ dựa vững chắc của muội thôi! Có ca ca ở đây, muội còn cái gì phải sợ chứ!”
Lòng hư vinh và chủ nghĩa anh hùng của Thủy Mẫn Ngọc bành trướng: “Muội yên tâm! Ca ca lúc này là thua ở chỗ không biết người biết ta, nhưng đó không phải chỉ là một nha đầu xảo ngôn lệnh sắc [3] thôi sao? Đối phó với nàng còn nhiều cách lắm!”
[3] Xảo ngôn lệnh sắc: Người có lời nói xảo quyệt, hoa hòe.
Trong mắt Thủy Linh Khê hiện lên chút ý cười, nàng vòng ra phía sau Thủy Mẫn Ngọc: “Ca ca, cõng muội!”
…
Thủy Mẫn Huy không vội về biệt viện của mình. Lão phu nhận giữ hắn lại dùng cơm trưa, hắn cũng thuận tiện ở Phúc Thọ viện ngủ một giấc, giống như lúc trước rúc vào lòng Lão phu nhân, đắp cùng một cái chăn với Lão phu nhân. Đi đường mệt mỏi, nên hắn ngủ rất say. Lão phu nhân vuốt ve mặt hắn, bà bị bệnh đó mấy năm, đứa cháu này cũng không ghét bỏ bà, lần nào được nghỉ cũng về, ăn uống ngủ nghỉ ở bên người bà, bà không thương hắn thì thương ai?
Buổi tối, Phúc Thọ viện lại cực kỳ náo nhiệt, Lão phu nhân gọi hết con cháu, bao gồm cả Tần Phương Nghi đang bị phạt và Thủy Linh Ngữ ốm đau nằm trên giường đến. Mọi người vô cùng vui vẻ ăn bữa cơm tất niên, giống như không hề có khoảng cách.
Đây là năm đầu tiên Thủy Linh Lung trải qua ở phủ Thượng Thư, chuyện làm sủi cảo với Đổng Giai Tuyết ở điền trang tựa như đã qua hơn nửa thế kỷ, cũng có lúc nàng nghĩ, nếu ông trời đã cho nàng trùng sinh, tại sao lại không cho nàng sống lại trước lúc mẫu thân qua đời? Ít nhất, nàng cũng có thể tận tâm báo hiếu.
Lúc Thủy Mẫn Huy ra khỏi Phúc Thọ viện thì trăng đã lên cao. Biệt viện của hắn và Phúc Thọ viện chỉ cách nhau một vườn mai, hắn đi vào mai viên, một cơn gió lạnh thổi qua, một vài cánh hoa và tuyết đang bay rơi