Thủy Linh Lung tìm chỗ trên chiếu rồi ngồi xuống.
Lúc này, Thủy Linh Khê, Thủy Linh Ngữ, Thủy Linh Nguyệt và Thủy Linh Thanh cũng lục tục đến, khuỵu gối hạ người, hành kiến lễ với Kim thượng cung. Kim thượng cung thở dài một hơi, hoàn hảo, ngoài Thủy Linh Lung hơi quái dị ra thì tất cả những người khác, kể cả Thủy Linh Khê cũng là đầu gỗ cần bà ta điêu khắc.
Kim thượng cung hắng giọng, âm thanh như tiếng chuông đồng thời viễn cổ vang dội ra xa, dư âm đọng lại không khỏi khiến mọi người chấn động: “Nhớ kỹ, cứ đến chậm hơn ta là đến muộn. Hôm nay các ngươi đến muộn, cho nên đều phải chịu phạt.”
“Đây là loại quy củ gì?” Thủy Linh Nguyệt nhíu mày: “Ngươi không nói trước thì làm sao chúng ta biết ngươi đến giờ nào? Có phải sau này nửa đêm ngươi đến thư phòng, chúng ta chỉ muộn hơn ngươi một bước cũng tính là đến muộn không?”
Bốp!
Kim thượng cung cầm thước đánh mạnh vào tay Thủy Linh Nguyệt, lập tức, mu bàn tay nàng ta sưng lên, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu: “Bất kính phu tử, không hiểu lễ nghi!”
Thủy Linh Nguyệt đau đến mức chảy nước mắt, chuyện phủ Trấn Bắc Vương đến cửa xin cưới Thủy Linh Lung vốn đã khiến nàng ta khổ sở đến rối tinh rối mù rồi, bây giờ lại xuất hiện một phu tử vô cớ định tội mọi người, còn vô cớ đánh nàng ta! Không phải chỉ là một phu tử thôi ư? Ngày trước không ít nữ phu tử đến phủ, không phải đều bị nàng ta chèn ép đến không chịu nổi à? Lão yêu bà này… Sao lại dám?
Thủy Linh Khê trừng mắt với Thủy Linh Nguyệt, vị phu tử này là từ trong cung tới, căn bản không cùng cấp bậc với mấy phu tử kia. Ngay cả Lão phu nhân nói chuyện với bà ta cũng phải chú ý giọng điệu, Thủy Linh Nguyệt lại không biết trời cao đất rộng, dám tranh luận với bà ta. Nàng kéo tay áo Thủy Linh Nguyệt, ra hiệu để nàng ta đừng lên tiếng, đỡ phải liên lụy những người khác.
Thủy Linh Nguyệt khẽ cắn răng, tâm không cam tình không nguyện nuốt những lời kế tiếp vào bụng.
Kim thượng cung hài lòng ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống mọi người, trầm giọng nói: “Mỗi người chép năm mươi lần “nữ giới”, chép xong chúng ta sẽ vào bài học, học xong mới được ăn cơm.”
Chúng nữ cùng sững sờ, chép năm mươi lần cần ít nhất một canh giờ, Thủy Linh Lung và Thủy Linh Khê thì không sao, bởi vì tuổi lớn hơn một chút nên không dễ bị mệt, nhưng Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh thì khác, một người thì tay có tật, một người thì còn nhỏ, đợi hai người đó chép xong cũng phải mất hơn nửa ngày!
Mắt Thủy Linh Khê hơi động, khuôn mặt xinh đẹp hé lộ nụ cười đoan trang thanh nhã: “Phu tử, tay Tam muội có bệnh không tiện nói ra, Ngũ muội lại quá nhỏ, bảo các muội ấy phải chép phạt thì không được hay lắm, chẳng bằng cứ để ba người bọn ta chép đi.”
Theo Thủy Linh Khê, hôn sự của nàng ta và Thái tử đã được quyết định rồi, chỉ cần nàng ta không chết, Thái tử không chết, nàng ta chắc chắn sẽ là Thái tử phi tương lai, vì vậy phu tử dù có nghiêm khắc đến đâu cũng phải cho nàng ta vài phần mặt mũi.
Bốp!
Kim thượng cung cầm thước đánh vào mu bàn tay Thủy Linh Khê: “Trong lớp không có tỷ muội, chỉ có bạn học!”
Ngay cả Thái tử phi ngươi cũng dám đánh? Trên đời sao lại có loại quái quỷ này chứ? Thủy Linh Khê vừa sợ vừa đau, cố gắng đè nén nước mắt và cảm giác nhục nhã vô tận: “Xin hỏi phu tử có thể nói rõ quy tắc không? Như vậy bọn ta cũng có thể tránh phạm sai lầm.”
Kim thượng cung một mực từ chối: “Không thể.”
Thủy Linh Khê ngừng thở, không thể nói lý!
Thủy Linh Lung lắc đầu, đây là bài học đầu tiên phu tử dạy các nàng: Cuộc sống không có quy tắc.
Vẻ bề ngoài chỉ là thứ che dấu tai mắt người khác, những quy tắc ngầm không nhìn thấy kia mới thực sự là nguy hiểm mang tính quyết định.
Thủy Linh Nguyệt thấy Thủy Linh Khê cũng bị đánh, trong lòng liền cảm thấy cân bằng hơn, bắt đầu cầm bút, nghiêm túc sao chép “nữ giới”. Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh thấy phu tử như vậy cũng không dám lấy lý do bệnh tật hay tuổi tác để không phải chép phạt nữa.
Rất nhanh, phòng học liền yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng bút lông ma sát với mặt giấy.
Kim thượng cung ngồi thẳng như phật, lẳng lặng đánh giá dung nhan của mấy vị thiên kim. Đầu tiên là đích nữ Thủy Linh Khê: đỉnh mày nhọn cao, thuộc loại người mưu kế thâm sâu, nhưng vì đỉnh mày gần đuôi hơn nên có lẽ sẽ lột xác muộn.
Ngồi bên cạnh là quý thiếp Thủy Linh Nguyệt, người này mép tóc nhô cao, thiên đình [1] sung mãn, ấn đường [2] tỏa sáng, mấy năm tới sẽ gặp vận may lớn, nhưng phần trung đình [3] hơi sập, sợ là sau đó sẽ xuống dốc.
[1] Thiên đình: Là phần giữa trán tiếp liền dưới Thiên trung. Thiên trung là phần trán ở cao nhất.
[2] Ấn đường: Là khoảng giữa hai đầu lông mày, là nơi trung gian giữa trán và gốc mũi.
[3] Trung đình: phần mũi.
Nếu Thủy Linh Lung biết những suy đoán của Kim thượng cung thì nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi, đời trước Thủy Linh Khê đúng là phải gần ba mươi mới trở nên độc ác nham hiểm, còn Thủy Linh Nguyệt gả cho Ngũ hoàng tử làm trắc phi, cũng xem như là thăng