Đợi đến khi Thủy Linh Thanh và Thủy Linh Ngữ chép xong “nữ giới” thì mọi người đều đã đói đến choáng váng, sau khi lên lớp một lát, ra được khỏi thư phòng thì màn đêm đã buông xuống, bọn nha hoàn rối rít bước lên, đỡ lấy mấy vị chủ tử đã mệt lả. Thủy Linh Khê và Thủy Linh Nguyệt không muốn động đậy mà cứ tựa trên người nha hoàn để họ cõng về. Lúc này, Kim thượng cung chợt xuất hiện sau lưng, hắng giọng một cái, Thủy Linh Khê và Thủy Linh Nguyệt như bị sét đánh lập tức đứng thẳng người, “tinh thần vô cùng phấn chấn” rời đi.
Thủy Linh Lung ngày ngày luyện chữ nên cũng không thấy quá vất vả, chỉ hơi đói nhưng vẫn còn chịu được. Chi Phồn lo lắng, muốn hỏi bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cơm trưa cũng không cho ăn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Thủy Linh Lung thì lại không có can đảm hỏi ra miệng.
Đang bước đi, từng tiếng vang đột nhiên truyền tới, có vật gì đó đang dùng một tốc độ rất khó miêu tả bay đến chỗ Thủy Linh Lung và Chi Phồn, số lượng nhiều vô kể khiến người ta khó lòng phòng bị!
Gió lạnh gào thét thổi qua khiến lá cây vang lên xào xạc, trong đêm tối, mây đen cuồn cuộn che đậy vầng trăng sáng khiến không gian tăm tối như một lò ngục. Thủy Linh Lung hoảng hốt xoay người, một mảng đen kịt như lốc xoáy cuốn đến chỗ nàng! Tốc độ của nàng căn bản không nhanh bằng chúng, mà chung quanh ngoài mấy cây đa thưa thớt thì không còn chỗ nào có thể tránh khỏi nguy hiểm cả.
Chi Phồn sợ hãi, người tự xưng là kiến thức sâu rộng như nàng cũng không biết đó là cái gì!
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, một luồng gió mạnh từ phía bắc truyền tới đụng vào đống chim đen quái lạ kia. Liên tiếp mấy tiếng “thình thịch bùm” vang lên, những con chim quái quỷ ấy đều hóa thành một đống máu đen.
“Ưm!” Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, một con cá lọt lưới chẳng biết lúc nào đã chui vào sau cổ nàng, cắn mạnh vào người nàng một cái.
Gia Cát Ngọc nghe thấy tiếng nàng kêu liền đổi sắc, vội vã chạy tới cạnh, bắt lấy con dơi kia ném ra xa.
Lúc này Chi Phồn mới hoàn hồn, cúi người hành lễ: “Thế tử gia!”
Thủy Linh Lung lấy tay đè vào miệng vết thương ở gáy: “Đây là cái gì?”
“Dơi quỷ, chuyên hút máu người và động vật.” Gia Cát Ngọc lấy tay Thủy Linh Lung ra, nhìn kỹ miệng vết thương, nói: “Hình như… Không có độc, mau lên, cầm lấy.”
Gia Cát Ngọc bảo Thủy Linh Lung giữ lấy phần tóc sau gáy. Gáy Thủy Linh Lung nóng lên, bờ môi mềm mại của Gia Cát Ngọc đã đặt ở miệng vết thương của nàng, da thịt đụng chạm, mùi thơm xông vào mũi, một cơn nóng từ bụng Gia Cát Ngọc xông lên, đêm tối đầu xuân cực lạnh, nhưng hắn dường như lại đang đặt mình giữa mùa hè, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Chi Phồn vội vàng quay mặt đi, phi lễ chớ nhìn [*].
[*] Phi lễ chớ nhìn: Không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Ngoài Tuần Phong, chưa từng có nam tử nào hành động thân thiết với nàng như vậy, loại cảm giác này… Rất kỳ quái. Tay chân Thủy Linh Lung cứng lại, đôi môi mềm mại của hắn mút lấy miệng vết thương, cảm giác hơi nhoi nhói, nhưng mỗi lần hút xong, đầu lưỡi của hắn lại chậm rãi liếm qua để nàng thoải mái. Nàng mười sáu, nhưng tuổi thật sự lại hơn ba mươi, nam nhân vừa cứu nàng làm ra cử chỉ thân mật này, nàng… Rất khó để không nghĩ lung tung.
“Không phải nói không có độc sao?” Thủy Linh Lung giật giật bả vai.
“Chỉ là phòng ngừa thôi.” Gia Cát Ngọc lưu luyến rời khỏi, sau đó lấy một hộp kim sang dược từ trong ngực ra, tỉ mỉ bôi cho Thủy Linh Lung, động tác cực kỳ dịu dàng, chỉ sợ sẽ làm xước làn da mềm mại ấy.
“Bình thường ngài đều mang kim sang dược bên mình à?” Thủy Linh Lung nghi ngờ hỏi.
“Không phải người nào đó hôm nay bị đánh thước sao?” Gia Cát Ngọc trêu chọc một câu rồi kéo tay trái của nàng, thấy trên đó sưng đỏ một mảng thì không khỏi có chút khó chịu, hắn nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó mới thoa thuốc lên.
Thủy Linh Lung cười tinh nghịch: “Ngài… Vẫn luôn chờ ta ở ngoài sao? Ngài đúng là yêu thích ta nha!”
Đôi mắt đen láy của Gia Cát Ngọc thoáng hiện lên vẻ lúng túng, nhưng lập tức liền hừ nhẹ: “Ai… Ai… Ai chờ nàng? Chỉ là đi ngang qua đây nghe thấy tiếng thước và tiếng người nào đó kêu thảm thiết thôi, gia cũng không muốn cưới một thê tử có cái tay sưng như móng heo về đâu!”
Thủy Linh Lung nhíu mày, nàng… Kêu thảm thiết?! Khi nào?
Thứ Gia Cát Ngọc không giỏi nhất là nói dối, hắn vội chuyển chủ đề: “Tại sao trong phủ các nàng lại có dơi quỷ? Trước đây có từng phát hiện không? Loại vật này thường thì ở nơi âm u ẩm ướt mới có.” Hắn nhìn xung quanh, mày rậm nhăn lại: “Phủ Thượng Thư quả thật quá ẩm ướt âm u, chỗ nào cũng thấy nước!”
Hắn hơi đắn đo, không biết có nên dời ngày cưới đến sớm hơn không? Dù sao thì cuộc sống của Linh Lung ở trong phủ cũng không được tốt lắm, chắc là nàng sẽ không lưu luyến chỗ này đâu.
Dơi quỷ? Nàng sống hai đời mà vẫn chưa từng thấy ở phủ Thượng Thư. Nếu nói không có người nào đứng sau thì không phải, nhưng nàng cũng không định nói cho Gia Cát Ngọc, Gia Cát Ngọc có vẻ rất bao che khuyết điểm, nàng là vị hôn thê của hắn, bắt nạt nàng cũng như đánh vào mặt hắn, cho nên nếu nàng khai ra người bị tình nghi, đêm nay phủ Thượng Thư chắc chắn sẽ máu chảy thành sông. Nàng không thương hại bọn họ, nhưng dựa vào cái gì mà bọn họ có thể chết thoải mái như vậy? Thủy Linh Lung mỉm cười: “Trước kia từng có, thỉnh thoảng cũng có người bị thương.”
Gia Cát Ngọc hơi trầm ngâm: “Vậy buổi tối nàng đừng đi lung tung khắp nơi, chút nữa ta sẽ