Trường Nhạc hiên, Tần Phương Nghi một bụng tà hỏa, chuyện Thủy Hàng Ca sủng hạnh bọn nha hoàn hàng đêm vốn đã khiến bà ta không thể nhịn được rồi, bây giờ còn xuất hiện mấy thứ tai vạ này nữa. Sáng sớm, Thủy Hàng Ca ra cửa nghe thấy bọn nha hoàn nói lung tung liền tỏ ý mấy đêm này sẽ không đến để bà ta dọn dẹp sân viện sạch sẽ, khiến bà ta tức điên. Theo bà ta thấy thì tám phần là có người giả thần giả quỷ. Nếu để bà ta biết là ai làm, bà ta nhất định sẽ làm thịt người đó. Bà ta nâng chung trà lên uống một ngụm, nước trà nguội lạnh khiến bà ta nhăn mày, nói: “Trà gì đây? Sao lại lạnh thế này? Các ngươi làm việc kiểu gì thế? Ngay cả mắt nhìn trà cũng không có thì nuôi các ngươi có ích lợi gì?”
Nói xong, bà ta ném mạnh chén trà đi, bọn nha hoàn lập tức quỳ hết xuống đất.
Thủy Linh Khê đi đến, thấy cảnh tượng này thì biết ngay mẹ nàng ta lại nổi giận. Trong ấn tượng của Thủy Linh Khê, Tần Phương Nghi là một nữ nhân rất lý trí, nếu nói thấy núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc thì có chút khoa trương, nhưng bà ta cũng không dễ tức giận, bà ta cảm thấy thay vì tốn thời gian phát tiết, không bằng tìm cách giải quyết sớm nhất, đó cũng là nguyên nhân vì sao Thủy Linh Khê vẫn luôn tôn kính bà ta, nghe lời bà ta. Nhưng Thủy Linh Khê phát hiện, hơn một tháng trở lại đây, tính khí của Tần Phương Nghi càng ngày càng kém, động một chút là đập đồ. Nàng ta và Đại ca đã khuyên rất nhiều lần nhưng không được, Tần Phương Nghi ngoài miệng thì rất êm đẹp, nhưng đảo mắt đã có thể đánh chết một đứa nha hoàn.
Mắt thấy Tần Phương Nghi lại muốn đánh người, Thủy Linh Khê lập tức mở miệng: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi, không có lệnh của mẫu thân và ta thì không được tiến vào.”
Mọi người như đại xá: “Vâng!”
Sau khi bọn nha hoàn lui ra ngoài, Tần Phương Nghi đè lại huyệt Thái Dương đang đập thình thịch không ngừng, mệt mỏi hỏi: “Hôm nay con không phải đi học sao?”
Kể từ khi bị cấm túc, tin tức của mẫu thân chậm đi rất nhiều. Thủy Linh Khê lắc đầu, sau khi ngồi xuống cạnh Tần Phương Nghi thì nói: “Con đã sai người đi hỏi thăm, không chỉ Trường Nhạc hiên xảy ra chuyện quái lạ, mà biệt viện của Tứ muội cũng xảy ra vấn đề. Bà nội đã để Thủy Mẫn Huy đưa Kim thượng cung ra ngoài chơi rồi.”
Câu nói sau cùng đột nhiên lấn át “hứng thú” của Tần Phương Nghi với mấy chuyện quái lạ kia, bà ta hơi giãn mày rồi lại nhíu chặt: “Hừ! Bà ta để Thủy Mẫn Huy tiếp đãi Kim thượng cung là có ý gì? Mẫn Ngọc mới là con trai trưởng! Sao cái gì tốt cũng về đứa con thứ kia thế? Chắc chắn là bà ta không vừa mắt ta, cho rằng ta sẽ làm Thủy Mẫn Huy khó xử. Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bà ta cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi!”
Thủy Linh Khê biến sắc, ra hiệu cho bà ta im lặng: “Mẹ. Lần sau mẹ đừng nói mấy lời đại nghịch bất đạo đó nữa, phụ thân và bà nội sẽ giận đấy.” Theo học Kim thượng cung, nàng ta có rất nhiều học được rất nhiều thứ, tính cách trẻ con cũng được mài mòn đi rất nhiều. Hôn sự đã được định của nàng ta và Vân Lễ đã khiến nàng ta có một cảm giác vô cùng chân thật về sứ mạng của mình, nàng ta là Thái tử phi, là Hoàng hậu tương lai, dân chúng không chỉ bình luận từng lời ăn tiếng nói của nàng ta mà còn bình luận cả nhà nàng ta. Thế nên bây giờ chỉ cần Thủy Linh Lung an phận thủ thường, nàng ta sẽ không chủ động gây chuyện với Thủy Linh Lung, còn chuyện trong nhà thì ai quản lý cũng được, nàng ta chỉ muốn tất cả đều êm đẹp, để người đời hâm mộ, tán dương.
Tần Phương Nghi chậm rãi ngẩng đầu nhìn con gái, trong mắt lóe lên sự phức tạp, hồi lâu sau mới lơ đãng lẩm bẩm: “Chỉ mong… Là con thực sự hiểu chuyện.”
Thủy Linh Khê chớp mắt mấy cái, sắc mặt hơi lúng túng nhưng không ảnh hưởng mấy đến nụ cười ưu nhã của nàng ta: “Gia hòa vạn sự hưng [1], con gái chỉ muốn tất cả mọi người đều bình an.”
[1] Gia hòa vạn sự hưng: Gia đình thuận hòa thì mọi việc đều hưng thịnh.
Trong mắt Tần Phương Nghi hiện lên vẻ thất vọng, bà ta nhắm mắt lại, khoát tay: “Ta mệt rồi, con lui ra ngoài đi.”
“Để con đỡ mẹ vào.” Thủy Linh Khê nhẹ nhàng duỗi hai tay ra, lúc sắp chạm vào tay Tần Phương Nghi thì bà ta bỗng giơ tay lên sờ lưu tô trên búi tóc. Thủy Linh Khê khựng lại, nàng ta không biết chuyện này là ngoài ý muốn hay là do mẹ mình cố ý, chỉ thấy Tần Phương Nghi đứng dậy, cười nhạt: “Ta chưa già, vẫn đi được, lòng ta cũng chưa mù, vẫn thấy rõ.”
Lòng chưa mù… Thủy Linh Khê cau mày, nhìn bóng lưng Tần Phương Nghi phía xa, tâm trạng lập tức có chút bực bội!
Phúc Thọ viện.
Lão phu nhân nghĩ mãi không ra, không hiểu tại sao mấy chuyện kỳ quái này lại liên tiếp xảy ra trong một đêm, phản ứng đầu tiên của bà là: Có người tác oai tác quái!
Thủy Linh Lung đấm vai cho Lão phu nhân, làm như không biết gì hỏi thăm: “Bà nội lần này lại lo lắng gì vậy?”
Lão phu nhân kể lại mấy