Trong tủ không có quần áo!
Chỉ có một bóng đen rất lớn!
Cửa tủ vừa mở, cái bóng đó liền vọt ra! Ngay lập tức, nàng ta nhìn thấy một cái đầu đầm đìa máu tươi, hai mắt trợn trừng đầy vẻ sợ hãi và không cam lòng, gò má hõm sâu càng khiến đôi mắt như muốn nổ tung! Vết sẹo bên má phải vẫn rất rõ ràng, cực kỳ dữ tợn! Đáng sợ nhất là phía dưới còn có một đoạn xương sống rất dài, màu trắng, phản xạ lại ánh sáng lành lạnh của mặt trăng…
Cả người Thủy Linh Nguyệt giờ khắc này như muốn đông lại thành băng…
“Nhất định là đang mơ! Ta phải tỉnh lại! Phải tỉnh lại!” Thủy Linh Nguyệt liều mạng cấu véo bản thân, thậm chí còn tự tát mình, nhưng thất vọng là, nàng ta không “tỉnh” được, đây là hiện thực!
Thủy Linh Nguyệt nhảy lên giường, kéo chăn che đầu, nhưng “bẹp” một tiếng, hình như đã ngồi vào cái gì đó. Nàng ta vừa lấy thứ dưới mông ra nhìn thì cực kỳ sợ hãi, đó rõ ràng là một quả tim máu thịt lẫn lộn.
“A –” Lại là một tiếng hét dài, Thủy Linh Nguyệt bổ nhào xuống giường, đụng phải cạnh bàn. Nàng ta vội vàng vịn chân bàn muốn đứng lên, không ngờ lại kéo gãy nó. Định thần nhìn lại, trời ạ, thì ra là một cánh tay máu chảy đầm đìa. Bàn tay kia vẫn còn khẽ nắm khẽ mở, giống như đang muốn bắt lấy nàng ta vậy.
“A –” Tại sao lại biến thành thế này? Tại sao trong phòng nàng ta lại có mấy thứ buồn nôn kia?
Đột nhiên, trong tủ phát ra một tiếng nôn mửa, Thủy Linh Nguyệt thuận thế nhìn qua, chỉ thấy cái đầu đó hơi há miệng, một chiếc lưỡi rơi ra…
Thủy Linh Nguyệt hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh!
Hôm sau, trời cao khí sảng [*], ánh nắng tươi sáng.
[*] Trời cao khí sảng: Trời đẹp, không khí trong lành.
Thủy Linh Lung vẫn dậy sớm như bình thường, nàng chọn một cái yếm thêu hoa phù dung hồng và một chiếc áo lót lụa cuốn chỉ bạc, sau khi đứng trước gương đồng tự kỷ hồi lâu, nàng mới mặc thêm quần áo trong và áo ngoài. Áo ngắn là kiểu hoa văn hình mây màu tím nhạt, ống tay cách điệu để thuận tiện cho việc luyện chữ và ăn cơm.
Bữa sáng hôm nay đổi sang sữa bò và thịt bò, đám người Chi Phồn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không phải chịu cái mùi thịt dê nhức mũi kia nữa.
Thủy Linh Lung ăn sáng xong, đang ngậm nước bạc hà thì Vương ma ma vén rèm bước vào: “Đại tiểu thư, Lão phu nhân sai nô tỳ đến truyền lời cho người, mấy hôm nay không phải đi học.”
Thủy Linh Lung nhổ nước bạc hà vào chậu đồng, trợn to đôi mắt long lanh: “Tại sao không phải đi học? Chẳng phải Lão phu nhân đã nói là cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không được xin nghỉ à? Sắp phải vào cung rồi, chúng ta phải học tập chăm chỉ mới đúng chứ!”
Nếu người khác hỏi, có lẽ Vương ma ma sẽ không nói, dù sao đây cũng là lệnh của Lão phu nhân, nhưng đối với Đại tiểu thư thì lại là chuyện khác. Lão phu nhân không nói chuyện Ngọc phi mang thai là công của Đại tiểu thư, bởi vì không muốn Đại tiểu thư quá mức kiêu căng, thật ra trong thâm tâm, Lão phu nhân cực coi trọng nàng, nếu không cũng sẽ không sai bà tới báo tin, phải biết rằng, ngay cả người báo tin cho Nhị tiểu thư cũng chỉ là một nha hoàn nhị đẳng thôi. Lão phu nhân tuổi tác đã cao, nhưng bà còn chưa tới năm mươi, một khi lão phu nhân tiên thăng, địa vị của bà ở trong phủ sẽ rơi xuống ngàn trượng. Ba mẹ con Phu nhân bà không nịnh bợ được, chẳng bằng bán cho Đại tiểu thư một ân tình, có lẽ sẽ giữ được một đường lui cho bản thân.
Vả lại, phận con dâu phủ Trấn Bắc Vương cũng không hề kém công chúa hoàng tử. Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt Vương ma ma lộ ra mấy phần lúng túng, lại có chút bối rối, khiến người ta tưởng rằng bà đang đấu tranh tư tưởng, một lát sau bà nói: “Lão phu nhân vốn không cho nói, trong nhà xuất hiện mấy thứ không sạch sẽ, Tứ tiểu thư bị quỷ ám, sáng sớm vừa thức dậy đã bóp chết thiếp thân nha hoàn Xuân Yến, lại cào rách mặt của ba, bốn nha hoàn khác. Chu di nương nhận được tin đến xem cũng suýt nữa bị nàng ta làm sảy thai, may là Cao ma ma khỏe mạnh, có thể kìm nén nàng ta, nhưng tay cũng bị nàng ta cắn mất một miếng thịt.”
“Hả?” Chung ma ma nghẹn họng nhìn trân trối, rõ ràng, cũng có chút sợ hãi: “Tại sao lại như vậy?”
Vương ma ma từ từ thở dài: “Tứ tiểu thư nói là trong phòng mình có đầu rồi tay này nọ, nhưng Cao ma ma tìm khắp nơi, ngay cả một giọt máu cũng không thấy, người nói xem, nàng ta có bình thường không?”
Thủy Linh Lung nâng chén trà lên nhấp môi, che đi nụ cười sâu xa, lại nói: “Chỉ nghe ngươi nói ta đã rợn cả tóc gáy rồi, thật khó cho Tứ muội.”
Diệp Mậu trừng mắt hạnh: “Bị quỷ ám thì phải đánh, đánh đến khi nào quỷ chạy mới thôi.”
“Phốc –” Thủy Linh Lung bật cười, giống như không hề sợ Vương ma ma nhìn ra nàng đang cười trên nỗi đau của người khác: “Sợ là quỷ còn chưa chạy, Tứ muội đã hương tiêu ngọc vẫn rồi ấy chứ.”
Chi Phồn nhìn Vương ma ma, rồi lại nhìn Đại tiểu thư, tâm hơi động, thở dài nói: “Tục ngữ nói đúng, không làm