Yến Lan hiên là một sân viện yên tĩnh nằm ở phía bắc phủ Thượng Thư, nơi đây trồng rất nhiều loài hoa mới lạ, thỉnh thoảng còn có người đến hái, vì vậy, dù không có người sinh sống nhưng vẫn phải quét dọn sạch sẽ.
Đêm nay là đêm trăng tròn, gió thổi mạnh khiến mùi hoa bịn rịn vương vấn khắp nơi. Nhưng, Lão phu nhân không có tâm trạng ngắm hoa. Ánh nến bên hành lang sáng trưng chiếu rõ đôi mắt đầy nếp nhăn đang cực kỳ giận dữ, bà nhìn chằm chằm vào dấu vết dâm loạn trong phòng, ánh mắt hiện lên sự độc ác, đúng vậy, nếu như có thể, bà rất muốn một chưởng đập chết hai người bên trong!
Trong phòng, mùi rượu nồng nặc, Thủy Linh Ngữ mặt đầy nước mắt, cuộn mình ở góc tường, dùng chăn che đậy cơ thể đã lộn xộn quần áo. Bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài, mơ hồ có thể thấy vết máu loang lổ.
Bên cạnh nàng ta là Tần Chi Tiêu đã say đến bất tỉnh nhân sự, áo thì chưa cởi, còn quần thì đã tụt tới mắt cá chân.
Như vậy có nghĩa là, hắn “làm việc” rất gấp, chuyện xảy ra có lẽ cũng hoàn toàn là do hắn cưỡng ép.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thủy Linh Ngữ, ngươi mau nói rõ ràng cho ta!” Lão phu nhân giận tím mặt, bà đang quản lý cái nhà này, chuyện như vậy xảy ra không khác gì tát vào mặt bà một cái thật mạnh, đánh không nể mặt chút nào. Hơn nữa, người làm ra chuyện bẩn thỉu này, một là cháu gái bà, một là cháu nội nhà thông gia, bọn họ định làm bà tức chết sao?
Phùng di nương nhận được tin lập tức bỏ lại Thủy Linh Thanh chạy đến, vừa nghe thấy Lão phu nhân nổi trận lôi đình quát lớn thì giật mình suýt chút nữa ngã xuống sàn. Bà ta ổn định tâm thần, vào nhà hành lễ với Lão phu nhân: “Nô tì thỉnh an Lão phu nhân, Lão phu nhân vạn phúc.”
Lão phu nhân lạnh lùng trừng mắt: “Vạn phúc? Ngươi cố ý chạy đến đây chọc tức ta phải không? Sinh loại con gái này ra để ta ấm ức, để ta chết sớm phải không?!”
“Nô tì không dám!” Phùng di nương quỳ rạp trên mặt đất.
Lão phu nhân bực mình khoát tay: “Còn không mau mặc quần áo lại cho nó?”
Tiếng nói vừa dứt, nha hoàn A Dung bên cạnh Phùng di nương liền đi tới mặc quần áo ngay ngắn lại cho Thủy Linh Ngữ, hai người trao đổi ánh mắt, lông mi của Thủy Linh Ngữ hơi run lên, không nói gì.
“Tiểu súc sinh! Ngươi cũng quỳ xuống!” Lão phu nhân chỉ Thủy Linh Ngữ, đợi đến khi nàng ta nghe lời quỳ xong, Lão phu nhân mới giận dữ nói: “Tại sao ngươi lại làm loạn với Tần Chi Tiêu? Quyến rũ người ở trong phủ, ngươi sợ da mặt mình dày quá à?”
Đôi mắt sưng đỏ của Thủy Linh Ngữ lại giàn dụa: “Bà nội! Con không cố ý, con chỉ định đến đây hái ít hoa về dạy Ngũ muội làm phấn son thôi. Con thường xuyên đến đây nhưng chưa từng gặp bất cứ vấn đề gì, bà nội, người có thể hỏi nha hoàn phụ trách quét dọn ở đây, họ đều biết con rất thích hoa chỗ này!”
Lão phu nhân nhìn về phía Vương ma ma, Vương ma ma gật đầu, sau khi bà phát hiện ra chuyện thì đã hỏi nha hoàn phụ trách ở đây, Thủy Linh Ngữ quả thật rất hay ra vào Yến Lan hiên.
Thủy Linh Ngữ khóc đến lê hoa đái vũ: “Con hái hoa xong, định rời khỏi như bình thường thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, con bị biểu ca… Bị biểu ca ôm vào phòng… Hu hu… Biểu ca uống rất nhiều, ánh mắt đục ngầu, con liều mạng nói với huynh ấy con là Thủy Linh Ngữ, cầu xin huynh ấy đừng làm như vậy với con! Nhưng… Nhưng hình như biểu ca không hề nghe thấy con nói gì cả… Bà nội, con thật sự… Con thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy… Một nữ tử mất trinh tiết chỉ có thể làm thiếp cho người ta thôi, con là thiên kim phủ Thượng Thư, cô cô là Hoàng phi, các tỷ tỷ một người là Thái tử phi tương lai, một người là Thế tử phi tương lai, con còn chưa đến mức tự giày xéo mình đi mê hoặc một đứa con của vợ lẽ để rồi làm thiếp cho hắn, bà nội… Xin bà nội minh giám!”
Quả thật, cửa phủ Thượng Thư cao quý như vậy, đừng nói đến con vợ lẽ, cho dù có là Hoàng tử đến xin cưới thiên kim Thủy phủ làm thiếp, bà và Thủy Hàng Ca cũng phải suy nghĩ lại. Chuyện lần trước xảy ra ở Quách phủ, bà ít nhiều cũng biết một chút, nếu nói Tần Chi Tiêu không có ý nghĩ không an phận gì với Thủy Linh Ngữ thì bà khó mà tin được. Lần trước Thủy Hàng Ca bắt gặp bọn họ ở chung một phòng, Tần Chi Tiêu đã một mực khẳng định là mình chỉ đi qua, hừ! Rõ ràng chỉ muốn đùa bỡn Thủy Linh Ngữ, không muốn cho nó một danh phận! Thủy Linh Ngữ là thứ nữ thì sao? Thứ nữ cũng là thiên kim phủ Thượng Thư! Cũng là hoàng hoa khuê nữ! Há lại để Tần Chi Tiêu hắn chơi đùa hết lần này đến lần khác?
Lão phu nhân che mũi, không muốn bị mùi rượu xông cho ngạt thở: “Người đâu? Gọi Lão gia đến đây!”
“Vâng!” Phỉ Thúy nhấc váy, ra khỏi sân viện chạy đến thư phòng.
Thủy Linh Ngữ mừng thầm, gạo sống cuối cùng cũng nấu thành cơm chín, lúc này đây, dù Tần Chi Tiêu có muốn hay không thì cũng phải cưới nàng ta! Thủy Linh Ngữ sờ cái bụng bằng phẳng, cười nhẹ một tiếng, bởi vì rất nhanh thôi, nàng ta sẽ có một chứng cứ không thể chối cãi được!
Khoảng gần nửa khắc sau, Phỉ