Thủy Hàng Ca và Lão phu nhân theo tay Quách Diễm nhìn qua, đến nam tử cuối cùng thì không hẹn mà cùng cảm thấy người này rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó. Quách Diễm tiếp tục nói: “Hắn tự xưng là Đại thiếu gia phủ Thượng Thư, nô tài mặc dù chưa từng gặp Đại thiếu gia, nhưng cũng biết con trai trưởng của Lễ bộ Thượng thư chắc chắn sẽ không làm ra chuyện mất mặt xấu hổ đáng khinh thường như vậy! Thế nên, nô tài đánh cho hắn một trận! Hai tên kia muốn chạy trốn, nô tài cũng đánh luôn.”
Tim Lão phu nhân đập mạnh!
Mắt Thủy Hàng Ca chợt lóe, ông ta sải bước tiến đến, đưa tay muốn vén chỗ tóc trước mặt người kia lên. Toàn thân người kia run rẩy, rụt về phía sau. Thủy Hàng Ca níu lấy cổ hắn, tập trung nhìn kỹ, một tia sét đánh thẳng tới, nổ tung khiến ông ta hoa mắt chóng mặt! Từ sợi tóc đến ngón chân, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào của ông ta cũng muốn phun lửa!
Người… Người bị đánh đến mức cha đẻ và bà nội cũng không nhận ra… Không phải là Thủy Mẫn Ngọc, thì, là, ai?!
Lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của Thủy Hàng Ca liền biết cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu, người này… Chính là cháu trai của bà! Lão phu nhân như thể bị giáng một gậy vào đầu, cả người lạnh buốt. Đột nhiên, không biết nghĩ tới điều gì, Lão phu nhân chạy đến trước mặt hai gã nam tử khác, vén tóc của bọn họ ra, cẩn thận nhìn hồi lâu, sau đó lấy chân đạp vào mặt họ!
Trường Phong!
Trường An!
Thư đồng phủ Thừa Tướng đưa cho Thủy Mẫn Ngọc!
Lão phu nhân nhìn về phía Thủy Mẫn Ngọc: “Làm ta thất vọng, làm ta thất vọng quá!” Mời pháp sư đến hàng yêu diệt ma là chuyện quan trọng, giao chuyện như vậy cho hắn làm không phải là vì muốn hắn tạo dựng uy danh trong phủ sao? Hắn là trưởng nam, là người thừa kế phủ Thượng Thư, là người bà cố ý bồi dưỡng, vậy mà hắn lại lấy việc công làm việc tư, làm ra chuyện lớn như vậy — dám để thư đồng ngụy trang thành đạo đồng của Dương đại tiên trà trộn vào phủ! Tên Dương đại tiên chó má kia cũng đáng chết! Không ngờ lại thông đồng với cả bà và Thủy Mẫn Ngọc! Hắn chỉ hợp tác với một người thì sẽ chết chắc?!
Một tia sáng khẽ lóe lên trong mắt Quách Diễm, sau đó hắn quỳ rạp xuống đất, mặt như đưa đám nói: “Lão… Lão gia… Ngài nhìn hắn như vậy, có phải nô tài đánh nhầm người rồi không? Hắn thật sự là Đại thiếu gia phủ Thượng Thư sao? Vậy… Vậy… Trời ạ! Lão gia, ngài tha cho nô tài đi! Nô tài có mắt không thấy Thái Sơn! Nô tài không ngờ Đại thiếu gia lại cùng nam nhân khác lăn trên giường! Nô tài…”
“Ngươi đứng lên đi, hắn không phải là Đại thiếu gia, trưởng nam của phủ Thượng Thư ta sao có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy được?” Thủy Hàng Ca nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó tát mạnh lên cái mặt vốn đã sưng vù của Thủy Mẫn Ngọc: “Đại nghịch bất đạo! Tùy tiện làm bậy!”
Thủy Mẫn Ngọc bị đánh đến đầu váng mắt hoa nhưng vẫn không dám nói gì. Hắn uất ức lắm, rõ ràng đã bảo sân viện của hắn không cần làm phép, tại sao đạo đồng của Dương đại tiên vẫn chạy vào? Có chuyện gì nhầm lẫn sao?
Đánh Thủy Mẫn Ngọc xong, Thủy Hàng Ca lại quay đầu nhìn Quách Diễm, thấp giọng nói: “Trong phủ cấm đánh nhau ẩu đả, ngươi phát hiện chuyện xấu thì nên bẩm báo cho cấp trên trước chứ không phải tự hành động như vậy, là nô tài, ngươi đã đi quá giới hạn, mau đến phòng thu chi nhận hai tháng tiền tiêu vặt rồi rời khỏi phủ Thượng Thư đi.”
Quách Diễm trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ lo chỉnh Thủy Mẫn Ngọc mà quên mất quy tắc sinh tồn trong cái nhà này, Thủy Hàng Ca đuổi hắn đi bởi vì sợ rằng nếu hắn tiếp tục ở đây thì cuối cùng sẽ có một ngày nhận ra Thủy Mẫn Ngọc. Nghĩ đến mục đích mình vào phủ, Quách Diễm không khỏi có chút hối hận, nếu sớm biết thế này, hắn chỉ cần chặn cửa thì kết quả cũng giống vậy thôi! Cần gì phải đánh Thủy Mẫn Ngọc một trận chứ?
Hắn vẫn chưa gặp Thủy Linh Lung, sao có thể cam tâm được?
Đỗ ma ma thấy Lão gia đã lên tiếng mà hắn vẫn do dự không đi thì chỉ sợ Lão gia sẽ giận lây sang bà, bởi vì dù sao hắn cũng là người bà dẫn vào nhà trong. Thật ra Đỗ ma ma chỉ lo lắng quá thôi, nếu thật sự muốn hỏi tội, người dính dáng nhiều nhất chính là Lão phu nhân, thế nên, dù Lão phu nhân có trị gia nghiêm minh hay không thì Thủy Hàng Ca cũng không dám xen vào.
Đỗ ma ma dắt Quách Diễm ra khỏi sân, đang định dẫn hắn đến phòng thu chi nhận tiền thì hắn bỗng dừng bước, nói: “Đỗ ma ma, tiền ta không cần, ma ma cứ đến lĩnh về dùng đi, ma ma để ta gặp Đại tiểu thư một lần, có được không?”
Đỗ ma ma nhớ đến cảnh Quách Diễm nhìn trộm Đại tiểu thư ở sau hòn non bộ lần trước, không khỏi hít sâu một hơi, quát lớn: “Ngươi muốn chết à? Dám có ý nghĩ xấu với Đại tiểu thư? Đi đi đi! Loại người như ngươi sao có thể xứng với Đại tiểu thư được?”
Đôi mắt thâm thúy của Quách Diễm chợt lóe lên sát khí! Nhưng hắn biết Đỗ ma ma rất thân cận với Thủy Linh Lung, không thể giết được, hắn đổi sang bộ dạng cầu xin van nài: “Đỗ ma ma, ma ma hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn dập đầu với nàng, cảm ơn ơn nghĩa nàng