The Vampire Princess [Np, Nữ Công, H]

Chương 12


trước sau


- Ê con bitch kia, mau tỉnh lại!_Olive cầm roi lớn giọng quát với cô gái đang bị trói chặt vào trong cột, trên người toàn những vết thương cứ rỉ máu không ngừng.

Người thường chắc chắn sẽ không chịu nổi nữa mà khóc thét lên, nhưng cô gái này thì nhìn chẳng có chút dấu hiệu nào là như thế cả.

Cô ta chỉ lặng thinh, không nói không rằng, đầu cúi gầm xuống khiến người khác không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của cô.

Olive liên tục đá vào cô gái, rồi lấy xô nước bên cạnh đổ ào lên người cô. Mia dù thế vẫn không nhúc nhích, đã vậy còn cười vài tiếng. Cả hai nữ sinh được giao nhiệm vụ tra tấn Mia đều tức điên người.

Đã sầm tối rồi, chúng cũng đã thử tất cả hình thức tra tấn nhằm tẩy não Mia nhưng đều thất bại. Cô gái này không lẽ có cùng họ hàng với loài đỉa sao?

Olive ngồi xổm xuống trước mặt Mia, tay phải chìa ra, nắm lấy cằm cô hất lên. Mia đã nhắm mắt suốt, không biết là đang tỉnh hay mơ.

Olive chợt ngạc nhiên khi thấy trên mặt Mia xuất hiện vài vết rách kì lạ, đó chắc chắn không phải là da thịt của cô.

Ả ta giơ ngón tay định lột ra xem thử, nhưng lại bị một tiếng động khác ngăn lại. Một bóng người đổ rạp xuống, là nữ sinh 2.

Olive ngỡ ngàng xoay người lại nhìn bạn mình, rồi hướng mắt lên xem kẻ đột nhập vào đây. Đôi đồng tử của ả bỗng mở rộng, hết sức kinh hãi, cả thân thể đều không thể kiểm soát được mà run lên bần bật. Cổ họng ả khó khăn thốt ra vài tiếng:

- Đệ...Nhất...Nam...Thần...?!!??!

Người mới xuất hiện kia nhìn chằm chằm vào ả với biểu cảm sắc lạnh khác với mọi khi, như một ác ma khát máu có ý định xé nát ả ra bất cứ lúc nào. Hai con mắt đỏ ngầu sáng rực trong màn đêm đó lia xuống nạn nhân Mia Grifinter, rồi hắn bước đến chỗ cô, nhanh chóng cởi trói.

Evan cởi áo khoác của mình rồi đắp lên người Mia. Cậu đứng lên, tiến lại gần Olive giờ chỉ còn biết chôn chân tại chỗ.

Rút ra một con dao từ thắt lưng, cậu kề nó lên mặt ả. Chất giọng vừa tinh nghịch bỡn cợt, vừa chững chạc của nam thần ngày trước đã trở thành một món vũ khí có thể làm cho đối phương bất động ngay tức thì.

- Ngươi thật không biết trân trọng cuộc sống. Cho dù là Vampire cấp cao đi chăng nữa, thì chỉ cần qua tay ta là đều trở thành một đống tro tàn đấy.

Cổ họng của ả hầu như không thể nói được nữa, chỉ có thể ú ớ vô nghĩa. Rồi một đường rạch trên mặt, hai đường, rồi ba đường,...

Một nửa khuôn mặt vốn xinh đẹp của ả đã bị tiêu huỷ bởi con dao bạc Slayer. Những vũ khí được làm bằng bạc bình thường sẽ không đủ khả năng để tiêu diệt và gây sát thương cao cho Vampire Quý tộc. Thế nhưng loại bạc Slayer siêu hiếm thì lại có thể. Chỉ cần đụng vào lưỡi dao từ bạc Slayer một chút thôi, là xem như chỗ đó sẽ thành một vết sẹo, vĩnh viễn không bao giờ lành.


Nữ Vampire Quý tộc phần lớn đều có vẻ ngoài bắt mắt, họ cũng rất chú ý đến việc chăm sóc nhan sắc. Nhưng giờ hãy nhìn Olive, phần má trái của ả rướm đầy máu tươi, đằng sau đó là những đường rạch cứ như hệ thống sông ngòi kênh rạch của một đất nước nào đó vậy.

Vì không thể thốt ra được cái gì, ả chỉ cỏ thể hét lên trong im lặng, quỳ xuống khóc nức nở.

Evan vẩy đi vết máu dính lên con dao, rồi dùng phép khử trùng nó và cho lại vào giắt treo bên thắt lưng. Evan nhẹ nhàng dìu Mia lên như thể chỉ cần tác động mạnh hơn một chút thôi là cô sẽ tan vỡ ngay.

Trước khi biến mất khỏi đây, cậu còn không quên bỏ lại vài lời:

- Đây chính là cái giá cho việc đụng đến người này. Ngươi chắc hẳn biết đó mới chỉ là hình phạt nhẹ thôi nhỉ. Nhưng chính vì nó nhẹ nên mới biến thành nặng. Ta tự hỏi ngươi sẽ làm gì khi sống cùng với cái mặt bị tàn phá kia đến hết đời đây?

Evan sau đó tạo cổng không gian, một mạch trở về dinh thự Wistalia. Selina và Sam lại bị một phen ngỡ ngàng.

Selina vội chạy đến, sốt sắng:

- Nhìn thảm như vậy thì chắc là vừa mới bị mấy đứa con gái trong trường làm cho một trận rồi. Cái con bé này, không ai có thể hiểu được trong đầu nó có cái gì nữa. Thôi, con đưa nó lên phòng đi.

Evan gật đầu rồi bế Mia lên tầng trên. Selina khẽ thở dài, cùng lúc đó, Sam vừa tò mò vừa hoảng hỏi:

- Bác Selina, cô gái đó...

- Bác cảnh cáo con trước. Con bé nó quái lắm đấy. Con chắc sẽ không chịu nổi đâu.

- Nhưng mà...anh Evan có vẻ thân với cô ta nhỉ? Cô ta là ai?

- Chà...bác cũng tự hỏi... Giờ thì cứ tìm hiểu nó thử xem?_Selina nhún vai như không biết gì rồi bỏ đi. Còn Sam cứ đứng đực ra đó, nét mặt trở nên nghiêm trọng.

Cái cô gái lạ mặt đó rốt cuộc là kẻ nào? Là gì của Evan? Thân thế ra sao? Tính cách, sở thích, ngoại hình như thế nào? Cô bỗng thấy lo lắng vô cùng. Tự dưng đang yên ổn thì xuất hiện một người cô hoàn toàn không biết, đây là điểm báo lành hay dữ đây? Mà dáng vẻ vừa rồi của Evan...

Đã lâu lắm rồi cô chưa thấy loại cảm xúc đó của Evan. Cậu ta dường như đang bồn chồn, xót thương lắm.

Lần này bỗng dưng cậu trở về Ma giới đột ngột, chắc hẳn là vì cô gái này.

Samantha Eryline là tên cô. Cô là em họ của Evan. Từ nhỏ cô đã biết trái tim cô thuộc về người anh họ của mình.

Hồi bé, thỉnh thoảng cô được cha mẹ dắt sang nhà cậu chơi. Cô chỉ mong chờ những ngày như thế. Cô được sang nhà cậu, gặp được cậu, chơi đùa với cậu, ngắm nhìn cậu. Mỗi lần trông thấy cậu là tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm thấy rất bối rối khi đứng cùng với cậu.

Evan là một người dịu dàng, đáng yêu nhưng hay bận rộn. Vì vậy nên cậu không thường xuyên chơi với cô, cô chỉ có thể đứng gần quan sát.

Khi Evan nằm dựa trên ghế sofa dài, một tay cầm sách, tay còn lại để sau cổ, mắt gán chặt lên những con chữ chi chít in trên trang giấy kia, nhìn cậu rất ra dáng thư sinh.

Sam yêu tất cả mọi thứ liên quan tới cậu, yêu một cách say đắm. Từ hồi đó tới giờ, không biết cô đã duy trì tình cảm này được bao nhiêu thế kỉ rồi?

Thế nên khi thấy Mia hiện diện ở đây, cô đương nhiên sẽ hoang mang, lo sợ. Sợ rằng cô ta sẽ cướp đi Evan mà cô hằng yêu thương.

Sam biết hiện giờ cô không thể bén mảng lên phòng cậu. Cô ngồi xuống ghế, cố giữ cho đầu óc thư giãn. Nhưng những suy nghĩ vẩn vơ cứ hiện lên khiến cô điên đầu.

Cô không thể ngừng nghĩ về hình ảnh Evan bất ngờ xuất hiện ở phòng khách, trên tay là một cô gái lạ lùng nào đó, khuôn mặt lộ rõ những biểu cảm hiếm thấy...

**********
Evan đặt Mia nằm lên giường, rồi tiến hành vệ sinh cơ thể cô. Trước tiên là làm sạch toàn thân, rồi chữa lành các vết thương. Nhờ vậy mà làn da sạm đen đã trở về như cũ. Sau đó là thay một bộ đồ mới. Cuối cùng là...phá bỏ đi cái lớp hoá trang trên mặt.

Cậu vuốt tay lên mặt Mia, lớp mặt nạ theo đó mà tan biến, kèm theo bộ tóc giả trên đầu.

Những sợi tóc mềm mượt đen nhánh không còn bộ tóc giả bọc bên ngoài nữa thì tung ra như suối. Phần son môi màu nude làm cho đôi môi trông nhợt nhạt được bôi đi.

Bây giờ, nằm trên giường không phải là một con bé xấu xí bị bầm dập hết cả tay cả chân nữa mà là một cô gái mĩ lệ hệt như nữ thần đang say ngủ trong yên bình.

Nước da cô trắng nõn như da em bé mới sinh, mái tóc đen dài bóng mượt, phần tóc mái phía trước phủ lên vầng trán cao với đôi lông mày thanh tú, hàng lông mi cong vút, cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh, bờ môi như cánh hoa anh đào. Vẻ đẹp yêu kiều đó được tôn lên thêm bởi ánh sáng mặt trăng huyền ảo từ ngoài cửa sổ rọi vào.

Mia Grifinter bình thường đã trở lại thành Thánh Nữ Mia Feralaviere luôn được người khác tôn quý.

Evan mệt mỏi ngồi bên mép giường, tranh thủ chợp mắt. Cảnh tượng bây giờ cứ như là chàng hiệp sĩ đang bảo vệ nàng công chúa bé nhỏ trong truyện cổ tích vậy.


*********

Người nằm ngủ trên giường đã có dấu hiệu thức dậy. Đôi mắt khẽ rung động rồi mở ra, màu xanh nước biển của con mắt to tròn dần chuyển sang màu đỏ. Nó cứ ảo ảo diệu diệu như viên ngọc ruby, đối phương nhìn vào sẽ có cảm giác như bị hút vào nó vậy. Răng nanh từ trong miệng mọc dài hơn, hơi thở thoát ra gấp gáp.

Evan chồm người tới Mia, cậu dùng một tay vén áo ra ngoài, để lộ phần cổ cùng xương quai xanh đầy quyến rũ. Đôi mắt màu đỏ có đồng tử hẹp và dài như mắt mèo loé sáng lên. Cô tựa đầu vào vai cậu, rồi từ từ mở miệng, cắm mạnh răng vào da thịt cậu.

Vài dòng máu chảy ra ngoài, thấm vào chiếc áo sơ mi trắng tinh của cậu. Mia ngấu nghiến như chưa từng được bỏ cái gì vào bụng, cô hút lấy hút để cái chất lỏng màu đỏ tanh tưởi nhưng thơm ngon

kia.

Evan không rõ cảm xúc hiện tại là gì, chỉ thấy bàn tay của cậu vỗ về lên đầu cô như đang vuốt ve một chú mèo nhỏ, ấn đầu cô vùi xuống làm cho hai chiếc răng nanh cắm xuống sâu hơn.

Mia trong cơn nửa mê nửa tỉnh được đánh chén no nê, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ ngàn vàng của mình, không hay để ý đến người nào đó vì bị mất đi cả một nửa lượng máu trong người mà suýt ngất xỉu.

Evan than thầm, để sống một cuộc đời trọn vẹn bên cô mà không để dính thương tích thật là khó khăn.

Không biết tình hình này có thể tiếp diễn bao lâu nữa đây? Liệu cậu có còn đủ khả năng để che giấu sự thật nữa không? Và có vẻ như kẻ thù đang lên kế hoạch sẵn sàng tấn công rồi. Mia mà cứ gặp nguy hiểm như thế này, e rằng bọn chúng sẽ bắt được cô mất thôi.

Nhưng cũng không hẳn là có chuyện đó xảy ra.

À mà không phải, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra. Vì chính cậu, Evan Wistalia sẽ bảo vệ cô. Chỉ mình cậu mới có thể bảo vệ cô mà thôi. Ngoài cậu ra, chắc chắn không còn ai khác.

Lần này trở về Ma giới, cậu quyết không bỏ đi nữa. Nếu như cậu mà đi thì xin cam đoan cô nàng lắm chiêu này sẽ lại gây ra chuyện.

Là một đấng nam nhi, còn gì nhục hơn khi không thể bảo vệ được người mình yêu nữa chứ?

***********

Nhóm tam nam thần kể từ buổi trưa hôm đó đã hoàn toàn mất liên lạc với Mia. Mọi người đều tìm đủ cách để tìm thấy nơi có sự hiện diện của cô.

Nhưng có vẻ như đã có một ma thuật cấp cao nào đó được dựng lên, tạo thành một kết giới vững chắc. Loại ma thuật này có thể nói là đủ sức để chống lại được các phép hoá giải của bọn họ.

Mà những người có thể làm được việc này thì chỉ có thể là Đệ nhất nam thần, hoặc là...nàng công chúa loli trong Học viện Rosalie, Hina Ruffendore, con gái của Tử tước Homes.

Nếu như kết giới đó là của Đệ nhất nam thần thì chứng tỏ rằng cậu ta đã trở về. Còn nếu là của Hina...Các thành viên trong nhóm đều là một trong những thành phần ưu tú nhất của học viện, hay nói chi tiết hơn là của cả Ma giới, không lí nào là không thể nhận ra được bộ mặt thật của Công chúa đáng yêu, moe, loli đó.

Cô ta quá sức kiêu ngạo đến nỗi ảo tưởng bản thân là người duy nhất được tiếp xúc với bọn họ. Vì ma thuật của cô ta cũng rất cao, ngang ngửa với họ nên dù có muốn tránh cũng không được.

Mà đấu làm gì cho tốn sức lực, dẫu sao thì cô ta cũng chỉ là một fan cuồng không hơn không kém. Nhưng cô ta đố kị đến mức hãm hại một người bạn quý giá của họ như vậy thì...

Không thể phủ nhận rằng Kevin và Kyle, hay thậm chí là cả Josh đều đã bị Mia thu hút. Mặc dù cô ấy có xấu xí, hay thân phận thấp hèn, nhưng không hiểu sao cô lại làm cho họ có một cảm giác lạ lùng mới lạ mà họ chưa từng trải qua trước đây...

***********

Ngày hôm sau, Mia ngồi thẳng dậy, vươn vai ngáp dài một cái. Vẻ mặt lờ đờ quan sát xung quanh. Đang thắc mắc tại sao mình lại ở đây thì ánh mắt bắt gặp Evan đang dựa vào tường mà ngủ.

Cô giật mình. Không phải...là cậu ta đã tìm ra mình và đưa về tận nhà đấy chứ? Cô sờ soạng khắp người, kinh ngạc hết cỡ. Cô đã hoàn toàn lành lặn rồi.

Mia nhảy ra khỏi giường, tìm một cái gương lớn. Cô đang mặc độc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, vạt áo dài gần tới đầu gối. Khuôn mặt giả đã hoá thân lại như cũ.

Mia thẫn thờ. Không ngờ được một ngày nào đó cô lại bị vướng vào cảnh tượng thảm thương như vậy. Quả thật là cô có một chút xấu hổ đó.

- Mia!_Evan bất ngờ mở mắt, lên tiếng.

- Ặc! À, ờ...Vụ gì?_Mia giật bắn mình, rồi quay mặt đi, tránh cái nhìn đằng đằng sát khí của người nào đó ở đằng sau phản chiếu vào gương.

- Lại đây! Ngồi xuống!_Evan nghiêm giọng, tay chỉ xuống giường. Cái giọng ra lệnh này...Evan giận rồi. Thật sự giận rồi!

A...Trong đầu Mia hiện đang rối rắm không biết nên dùng kế sách tẩu lẹ thoát nhanh hay là ngoan ngoãn nghe lời.

Thế mà đôi chân cô lại đột ngột phản chủ. Mia nhích từng bước, từng bước chậm rãi về giường, hai bàn tay đan xen ngón lại vào nhau, mặt cứng đờ. Không lâu sau, bàn toạ của cô đã chính thức yên vị trên nệm giường êm ái.

- Cậu có biết là mày vừa gây ra cái chuyện dở hơi nào không?


Mia gật gật trả lời, chỉ muốn Evan nói nhanh gọn lẹ cho xong mà thôi.

- Cậu có biết là cái thế giới này phức tạp hơn nhiều so với Nhân giới không?

Lại tiếp tục gật.

- Cậu có biết là cậu vừa mới sở hữu một bộ dạng thê thảm lắm không?

Câu trả lời tất nhiên là vẫn gật đầu như thế.

- Đã biết lỗi chưa? Cái tính nghịch dại quá trớn đó chẳng bao giờ bỏ được phải không hả?

- Thì...ừ...

- Sau này có còn dám chơi ngu nữa không?

- Ờm...Chơi ngu thì vẫn chơi ngu, nhưng sẽ không chơi ngu như mới đây nữa..._Nói gì thì nói chứ bà đây có tính nghịch dại, đùa ngu, gan lì thấm đậm trong máu ngay từ khi mới lọt lòng rồi. Cả thần thánh gì đó cũng không thể can thiệp vào.

Evan trừng mắt nhìn Mia, rồi lấy tay ngoắc ngoắc cô lại gần hơn nữa. Mia rụt rè lết lên, bò qua chỗ Evan. Tính dùng kế chạy là thượng sách, nhưng khi chưa nhảy ra khỏi là cô đã bị cậu ôm trọn vào người.

Thân thể cậu ta cao lớn, có thể bọc cô lại nhanh chóng. Mia bị ép sát vào cơ thể cậu, không còn cách nào để thoát ra được nữa. Nếu là như hồi trước thì cô đã đá phăng cậu ta ra từ lâu.

Nhưng lần này thì bị coi là ngoại lệ, sống mũi cô bỗng cay cay, nước mắt cứ thi nhau tuôn trào ra ngoài. Cô mếu máo:

- Evan...Đồ ác ma xấu xa...Huhuhu...

Evan xoa xoa cái đầu nhỏ của Mia, chỉ hận không nhốt được cô vào lồng kính để trưng bày trong phòng. Cái câu vừa nãy của cô có thể được xem như một lời xin lỗi.

Giữa hai người, cái từ "cảm ơn" và "xin lỗi" dường như không tồn tại. Tất cả những gì muốn gửi tới đối phương đều đã được truyền tải bằng một cách nào đó khác biệt. Những thứ như vậy chỉ khả thi khi mối liên kết và sự tin tưởng lẫn nhau của cả hai người đều đạt đến ngưỡng cửa tuyệt đối.

***********

Quá khứ của Mia không thể nói là tươi sáng được. Khi chỉ mới nằm nôi, xung quanh cô toàn là những cô hầu chạy qua chạy lại hầu hạ, chăm sóc cô. Còn bóng dáng cha mẹ mình thì chưa từng thấy bao giờ.

Lên một tuổi, một mình cô sống trong dinh thự cùng đám người hầu, chỉ như vậy thôi, dù một chút tình cảm cô cũng không có, ngay cả thế giới bên ngoài cô còn chưa biết nó ra sao.

Năm nào cũng như năm nào, Mia gần như mất đi tuổi thơ của mình, giống hệt một cái xác không hồn suốt ngày bị giam lỏng trong bóng tối hiu quạnh, lạnh lẽo.

Nhưng có một người bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, khiến thế giới trong mắt cô được vẽ thêm sắc màu thay cho gam màu trắng đen xám xịt nhàm chán, vô vị.

Còn cha mẹ thì đã vứt bỏ cô, cô cũng chẳng có nghĩa vụ phải có tình cảm với những người vô trách nhiệm như vậy. Họ không xứng để cô yêu thương.

Nhờ người đó đã xuất hiện mà cô được phép rời khỏi chiếc cũi khổng lồ, đến với cuộc sống bao điều lí thú bên ngoài. Cô được đi học, có bạn bè. Cô được vui chơi thoả thích.

Nhờ người đó mà cô đã có thể nói lời tạm biệt với quả khứ không có kỉ niệm...

Cả đời này, chỉ cần có người đó bên cạnh cô là đủ.

************

A/N: ai đi ngang qua nhớ để lại 1 vote làm lộ phí ủng hộ con au xây đường nghen.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện