Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là một giọng nữ từ ngoài vọng vào:
- Anh Evan, em vào được không?
Không có ai trả lời. Samantha cô không phải là người có đủ kiên nhẫn để đứng đây chờ mãi, thế nên cô đã xoay nắm cửa và mở cửa ra.
- Anh Evan, bác Selina gọi...
Cô chợt cứng họng, hai mắt trợn ra như muốn rớt xuống.
- ...A!!!!!!!
Tiếng động long trời lở đất đó không hề tác động gì tới hai con người đang hiện diện trong phòng. Nhưng chính họ cũng không biết mình là nguyên nhân sản sinh ra cái tiếng hét kia.
Evan và Mia đang ngủ chung với nhau trên một chiếc giường, và còn quay người hướng về nhau, không những thế mà còn nằm sát rạt nhau nữa, trông vô cùng thân mật.
Sam chạy vội vào, đá văng Mia lăn quay xuống giường. Mia buộc phải tỉnh dậy, xoa xoa cái đầu bị đập xuống đất, rồi trừng mắt nhìn Sam.
- Cô làm cái gì thế hả?!
- Câu đó nên để tôi hỏi mới đúng!
Evan cũng theo đó mà thức giấc, rồi nhận ra cô em họ của mình đang đứng trên giường, không ngừng phóng tia điện đến Mia.
- Nói mau! Cô tính dùng trò gì hãm hại anh ấy?!
- Hả? Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Vả lại tôi có làm gì nó đâu!
Sam nghiến răng, rồi quay lại nhìn Evan.
- Anh cũng khai ra đi! Cô ta đã giở thủ đoạn gì với anh?! Em sẽ xử lí nó!
- Sam! Bình tĩnh đã! Anh cũng không hiểu ý em!
Sam ngớ mặt. Cái gì mà không hiểu? Rõ ràng là sự thật đang ở ngay trước mắt cơ mà? Anh họ của cô không lẽ bị mất trí?
- Anh đừng có đùa với em! Tại sao cô ta lại ngủ với anh? Trên giường với anh?!
Đúng lúc đó, giọng của Selina xuất hiện như một cái xô nước dội vào dập tắt đi ngọn lửa đang cháy:
- Evan, Mia, hai con xuống dưới nhà ăn sáng đi.
- Vâng~_Mia kéo dài giọng rồi cùng Evan xuống nhà ăn. Selina nán lại, bước tới bên cạnh Sam vẫn đang không hiểu chuyện gì mới xảy ra.
- Hai đứa nó vốn đã thân thiết như vậy rồi. Chuyện nam nữ thụ thụ bất thân không có nghĩa gì với chúng đâu.
- Bác Selina, hai người họ không phải là người yêu của nhau sao?
- Đúng. Chúng chỉ là bạn thân thôi. Con vẫn còn cơ hội.
- C-cơ hội?!!_Nghe xong, mặt Sam trở nên ửng đỏ.
- Bác thừa biết con có tình ý với Evan nhà bác. Cứ tiến tới đi. Con có thể sẽ khiến thằng con bác đổ đấy, nếu may mắn.
- Bác nói gì khúc cuối vậy?
- Không có gì đâu. Nào, ta cũng xuống dưới thôi._Selina mỉm cười rồi đẩy vai Sam đi ra ngoài.
Selina bà đã là một người có con mắt tinh ý, lại còn là nhà tiên tri vĩ đại. Bà đương nhiên biết con trai bà đối với cô nhóc mà bà hết mực thương yêu này là như thế nào.
Thật nực cười, định mệnh đã gắn kết chúng với nhau, nhưng lại đồng thời ngăn cản chúng ở bên nhau. Tương lai sau này của chúng sẽ vô cùng bi ai. Vì vậy, bà mong Sam sẽ làm Evan đổi hướng.
Thế nhưng sợi dây định mệnh của Mia và Evan rất đặc biệt. Nó không dễ dàng mà đứt ra được.
Bởi thế mà bà mới nói chuyện Evan chuyển sang yêu Sam là một điều dường như không tưởng. Nhưng con bé Mia nó vẫn còn ngốc nghếch, chưa thể nhận ra được tình cảm của mình, nhân cơ hội này bà hi vọng có ai đó xen vào bọn họ đi.
Bên cạnh đó, bà thật muốn diệt hết bọn Thiên tộc kia! Bởi vì chính chúng...
***********
- A! Hai người này! Không được ngồi gần nhau!_Sam từ trên lầu chạy xuống thì thấy Evan và Mia đã bắt đầu ăn sáng nhưng lại ngồi kế nhau. Cô bực dọc dựng Mia lên rồi đẩy cô ngồi xuống cái ghế khác.
- Bộ cô chưa từng được dạy là con gái phải biết giữ ý giữ tứ sao?
- Hả? Tôi không biết ý định của cô là gì nhưng mà cái "ý tứ" gì đó của cô vừa nói là sao?_Mia giận dỗi, làm vẻ mặt oan ức. Cô chính là thật sự không hiểu đó.
- Cô bớt giỡn! Anh Evan! Phát ngôn cái gì đi chứ?!
- Anh thấy có gì bất thường đâu? Cô ấy là bạn thân của anh mà._Evan có vẻ không quan tâm cho lắm, rồi cậu bình thản nói tiếp:
- Sam là em họ tớ, nó hơi nhoi tí. Thông cảm ha!
Sam bị chọc giận đến nỗi không thể làm gì hơn. Mia hùa theo, điệu bộ ngao ngán:
- Đành vậy thôi nhỉ? Chỉ thấy khổ thân cậu thôi!
- ...Hai người..._Sam đen mặt, liên tục lấy nĩa đâm vào miếng trứng ốp la làm nó nát toét.
*************
- Thế...Cậu lại còn muốn âm mưu chuyện gì nữa đây?
Evan nhìn Mia bằng một nửa con mắt, hận không thể bóp chết cái mặt nham hiểm thối tha đó của cô.
Mia cầm gương, vuốt vuốt lại tóc của mình. Sau khi đã chắc chắn không có gì sơ suất, cô cất gương vào, lấy ngón giữa đẩy gọng kính lên, giọng đầy tự hào:
- Tớ biết Vampire đa số khác với con người. Thế nhưng khi đi học tớ phải "tân trang" lại vẻ ngoài của mình một chút để tránh phiền phức không đáng có. Hơn nữa...Tớ vẫn muốn làm một cục shit trong mắt chúng!
- Cái con nhỏ đần độn hay nghịch ngu này, bộ làm cục shit đi lung tung dưới sân trường thú vị đến thế sao? Riết rồi tớ cũng muốn thử a.
- Không không không...Một con cún lông vàng đội lốt hảo soái như cậu thì tốt hơn hết là dẹp cái chuyện đó sang một bên đi!
Samantha cô đi đằng sau, đầu nổi gân xanh to đùng. Suốt mấy thế kỉ cuộc đời, cô chưa bao giờ chứng kiến được cái bộ mặt biến thái của Evan. Người anh họ yêu quý mà cô biết không thể là một tên bệnh hoạn như thế này được!
Không nghi ngờ gì nữa! Chính ả phù thuỷ Mia là thứ tác động lên Evan, khiến anh trở nên như vậy! Cô ta quả nhiên là một M* không hơn không kém!
Tác giả xin cắt ngang dòng suy nghĩ đầy tiêu cực của Sam một chút. Về việc cô nói Mia Feralaviere là một M thì sau này có thể kiểm chứng xem nó có phải là sự thật hay không. Vì tôi cũng chẳng buồn cho cô biết số lần Evan phải vào viện vì ăn chưởng của Mia nhà tôi là bao nhiêu đâu...
Mia vì lí do thần kinh không được bình thường đã tiếp tục hoá trang. Nhưng lần này ngoại hình của cô không tởm lắm. Vẫn là mái tóc nâu tết sang hai bên cùng với cặp mắt kính mỏng, tạo nên hình tượng một nữ sinh mẫu mực, nhu mì. (Và thật sự thì cái vẻ ngoài hoàn toàn đối lập so với chủ sở hữu của nó.) Lần này cô không khiến da mình đen sạm đi nữa, khuôn mặt trắng sáng hơn. Thế nên nếu đem cô của hiện tại ra để so sánh với cô lúc mới nhập học trường Rosalie là một trời một vực.
Về Evan thì thôi đi. Đại soái ca như cậu thì lúc nào mà chả có một vẻ đẹp rung động lòng người? Thương thay, thế beep nào mà Mia nhìn cậu chỉ đơn giản là thành một con chó lông vàng? Thật không cam tâm!
- Cơ